Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3317 - Chương 3597

Chương 3597 -
Chương 3597 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giữa thiên địa, mọi ánh mắt đều đang dõi theo bóng người liên tục bại lui.

Bạch y trên người Quân Tiêu Dao lốm đốm máu tươi như hoa mai rơi trên nền tuyết.

Quân Tiêu Dao gần như chưa từng chịu tổn thương đau đớn.

Nhưng bây giờ bên khóe miệng của hắn có máu.

Họa Nguyên Tế Chủ thấy vậy, lại thêm một chưởng nện xuống, muốn hằn sâu vào mi tâm của Quân Tiêu Dao!

Giờ phút này, thời gian dường như chậm lại.

Biểu cảm của vô số người đều cứng đờ, có bi thương, nắm cổ tay.

Nhưng…

Ngay khi chưởng này sắp rơi xuống.

Bóng dáng Họa Nguyên Tế Chủ đột nhiên khựng lại!

Quân Tiêu Dao liếc nhìn một cái.

Lập tức trông thấy một ánh mắt ôn hòa nhìn về phía hắn.

Biểu cảm của Họa Nguyên Tế Chủ không còn vẻ lạnh lùng thờ ơ nữa.

Thay vào đó là biểu cảm yêu thương và vui mừng.

“Tiêu Nhi…”

Những lời khó khăn nói ra từ miệng hắn.

Như không khống chế được.

Giờ phút này, thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng.

“Phụ thân?”

Quân Tiêu Dao nhìn khuôn mặt kia trở nên dịu dàng, vẫn tuấn tú như cũ, không có lạnh băng u ám như Họa Nguyên Tế Chủ.

Mà có một sự ôn hòa.

“Thiên Nhai!”

Nguyệt Chỉ Lam, Vân tộc ngũ tổ, còn có rất nhiều tộc nhân đều nhịn không được lên tiếng, vẻ mặt mang theo vui mừng.

Vân Thiên Nhai, vậy mà còn tồn tại ý thức!

Chẳng qua những lời hắn nói ra khỏi miệng này, hẳn là cũng chỉ miễn cưỡng điều khiển được một lát.

Mà sở dĩ ý thức của Vân Thiên Nhai dãy dụa thức tỉnh ngay lúc này.

Có lẽ cũng là bởi vì thấy được cảnh tượng nhuốm máu của hài nhi mình, theo bản năng ngăn cản Họa Nguyên Tế Chủ ra tay.

“Không ngờ rằng Tiêu Nhi ngươi có thể đạt được những thành tựu như này, vi phụ thấy tự hào vì ngươi.”

“Tiếc nuối duy nhất của vi phụ chính là không thể tận mắt nhìn thấy ngươi phát triển, không có thời gian làm bạn với Chỉ Lam và Khê Nhi.”

Nghe thấy lời này của Vân Thiên Nhai, Nguyệt Chỉ Lam và Vân Khê đều không nhịn được mà rơi lệ.

Tấm thân đại trượng phu này giúp nước cũng là vì giúp gia đình.

Quân Vô Hối như thế, Vân Thiên Nhai cũng như thế!

Hắn thân là người thủ quan, có một phần trách nhiệm thuộc về riêng mình.

“Thiên Nhai đại nhân!”

Một số tướng lĩnh quân sĩ của Trấn Ma quan cũng rưng rưng nước mắt.

Đều biết người thủ quan uy chấn Giới Hải, thanh danh long trọng, địa vị vô thượng.

Mà mấy ai có thể hiểu những gì họ phải chịu đựng?

Trấn giữ đất trời một phương, bảo vệ gia quyến bình an.

Bọn họ mới thật sự là anh hùng.

“Phụ thân, làm thế nào mới có thể xóa đi Họa Nguyên Tế Chủ đang ở trong cơ thể ngài?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Vẻ mặt Vân Thiên Nhai lộ ra sự rầu rĩ.

Hắn sao lại không muốn đoàn viên với gia đình cơ chứ.

Thế nhưng...

Vân Thiên Nhai lắc đầu.

Đây không phải sự tồn tại đơn giản như rơi vào hắc ám.

Mà Họa Nguyên Tế Chủ đã dẫn hoàn toàn lực lượng bản nguyên hắc ám vào.

Hắn trở thành vật dẫn sức mạnh hắc ám của Họa Nguyên Tế Chủ.

Trên cơ bản là không có cách nào chia cắt.

Thấy Vân Thiên Nhai lắc đầu, còn lộ ra vẻ mặt.

Quân Tiêu Dao bắt đầu lo lắng, hiểu rõ hết thảy.

Vân Thiên Nhai nhìn Quân Tiêu Dao, trong đôi mắt có vui mừng.

“Tiêu Nhi, vi phụ biết lai lịch của ngươi không tầm thường, nhưng cho dù thế nào, ngươi cũng là con trai của Vân Thiên Nhai ta.”

“Hiện tại, việc nào ngươi cần phải hoàn thành thì ngươi nên hoàn thành.”

“Nhớ kỹ, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.”

“Ngươi đã có năng lực này, xem như dẹp loạn cho Giới Hải, vì vạn thế mở ra thái bình.”

“Tổ tiên Vân tộc ta vì dẹp yên Hắc Họa đã hi sinh nhiều như vậy.”

“Hiện tại, nếu tính mạng của Vân Thiên Nhai ta có thể đổi lấy cái kết cho Hắc Họa, vậy có gì mà không được chứ?”

Vân Thiên Nhai nói ra lời này này, giọng điệu dần không còn lưu loát nữa.

“Thiên Nhai!” Nguyệt Chỉ Lam thương tâm gần chết, vẫn đang rơi lệ.

Vân Khê cũng rơi lệ, đẫm nước mắt chứa chan.

Ai có thể ngờ tới, người cuối cùng quyết định vận mệnh của Giới Hải lại chính là đôi phụ tử này!

“Im miệng!”

Sắc mặt Vân Thiên Nhai thay đổi, đó là ý thức của Họa Nguyên Tế Chủ lại cướp được quyền khống chế cơ thể.

Hắn nhìn về phía Quân Tiêu Dao, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi thật sự đồng ý tự tay giết phụ thân của ngươi sao?”

“Vì đám chúng sinh Giới Hải không chút quan hệ nào này, tự tay giết đi người thân nhất của ngươi, ngươi đồng ý sao?”

“Không, Tiêu Nhi, cái kết của Hắc Họa, kết thúc tất cả đi…”

Ý thức của Vân Thiên Nhai lại xuất hiện rồi giãy dụa.

Quân Tiêu Dao nhìn thấy cảnh tượng này bèn yên lặng.

Sau đó nói: “Lúc trước hài nhi thân trúng Chiết Tiên Chú, đã bế quan ở chỗ của ngài.”

“Pháp ngài lưu lại đều đang bảo vệ ta, giúp ta chống lại Chiết Tiên Chú, mà bây giờ ngài lại muốn ta tự tay giết ngài.”

Quân Tiêu Dao bật cười, nụ cười mang theo nỗi buồn man mác.

Tất cả sinh linh tu sĩ của Giới Hải đều đang nhìn Quân Tiêu Dao.

Nguyệt Chỉ Lam ôm Vân Khê vào trong lòng, hai người đều rơi lệ.

Nhưng các nàng cũng không nói gì, không muốn làm phiền đến Quân Tiêu Dao. Các nàng chỉ có thể chấp nhận kết quả cuối cùng.

Giờ phút này, thiên địa dường như đều tĩnh lặng, tắt đi hết mọi âm thanh.

Vô số tầm mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ngừng thở.

Là tự tay giết phụ thân của mình Vân Thiên Nhai, chấm dứt Hắc Họa, bảo vệ sinh mạng của chúng sinh Giới Hải, thậm chí còn nhiều chúng sinh trên thế giới hơn nữa.

Hay là bảo vệ tính mạng của phụ thân Vân Thiên Nhai, cho hắn cơ hội sống, nhưng cái giá phải trả là chúng sinh chết đi, thế giới hủy diệt.

Hắn sẽ bị người đời khinh bỉ.

Theo lý thuyết, trong trường hợp này căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều.

Chí công vô tư là con đường duy nhất.

Bỏ một người mà bảo vệ được chúng sinh Giới Hải, đây là quyết định vinh quang cỡ nào.

Có thể nói, nếu đổi thành bất kỳ nhân vật chính của Thiên Mệnh, nhân vật anh hùng nào đều sẽ đưa ra lựa chọn duy nhất này.

Bỏ gia đình nhỏ, bảo vệ gia đình lớn.
Bình Luận (0)
Comment