Chương 3637 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chuyện gì?”
“Sắp tới, hình như có một lần quần hùng giới ta hội tụ, có thể sẽ trao đổi một chút chuyện liên quan tới Cửu Thiên Tiên Vực.”
“Mặt khác, còn nghe nói, trước đó bắt không ít tu sĩ của Cửu Thiên Tiên Vực làm tù binh, đến lúc đó có thể sẽ giao dịch cái gì.”
“Tù binh Tiên Vực sao?”
Quân Tiêu Dao khẽ nhíu mày.
Loại quần hùng hội tụ này, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.
Hắn và những người kia, cũng không phải cùng một cấp độ.
Nhưng mà, nói không chừng là một nơi tốt để tìm hiểu tin tức.
Mặt khác, lỡ đâu trong số tù binh kia lại có người hắn quen thì sao?
Tuy Quân Tiêu Dao cảm thấy, người cùng thế hệ mà hắn biết cùn, phần lớn đều rất yêu nghiệt, hẳn sẽ không tuỳ tiện bị bắt làm tù binh.
Tuy nhiên vẫn cần xác định một chút.
Cho nên, Quân Tiêu Dao suy nghĩ, vẫn hơi gật đầu.
“Vậy có thể đi xem xem.”
Một thời gian sau đó.
Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y tạm thời đợi ở Đồ Sơn.
Quân Tiêu Dao tùy ý chỉ điểm cho Ngũ Mỹ Đồ Sơn và Đồ Sơn Minh Phi một phen.
Khiến tu vi của các nàng tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Thậm chí ngay cả Đát Phi Cửu Vĩ Vương cũng chủ động mời, nói chuyện luận đạo với Quân Tiêu Dao.
Cũng chỉ là nói chuyện luận đạo mà thôi.
Tuy Đát Phi cũng rất muốn làm chút chuyện khác.
Nhưng không phải bà muốn làm thì có thể làm.
Chuyện này khiến Đát Phi không khỏi hơi sinh lòng hối hận.
Lúc trước sau khi trận chiến ách hoạ kết thúc, bà nên trói Quân Tiêu Dao về.
Khi đó, hắn chắc chắn khó mà phản kháng.
Không giống hiện tại, chỉ có thể giương mắt nhìn, muốn ăn cũng không ăn được vào miệng.
“Đát Phi, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Quân Tiêu Dao nhìn Đát Phi.
Rõ ràng là mời hắn đến nói chuyện luận đạo.
Sao Đát Phi cứ mãi chống cằm, nhìn chằm chằm thân thể hắn chảy nước miếng.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy mình giống như là một miếng thịt trong mâm.
“Nhìn dung mạo ngươi đẹp trai.”
Đát Phi nói, chớp chớp đôi mắt hồ ly, cuốn lông mi rất dài.
Quân Tiêu Dao im lặng.
Khá lắm, đây là đang khảo nghiệm định lực của hắn.
Không thể không nói, Đát Phi dáng vẻ xinh đẹp, vẻ đẹp tuyệt thế, đổi lại là bất cứ người khác phái nào đều có chút không chịu nổi.
Nhưng Quân Tiêu Dao là người đứng đắn, huống hồ còn có Khương Thánh Y.
Không, cho dù không có Khương Thánh Y ở bên người cạnh, hắn cũng không phải người tùy tiện như vậy.
Quân Tiêu Dao là một nam nhân tốt giữ mình trong sạch.
“Haizz, chẳng qua người ta cảm thấy, nhân sinh của ta có một chuyện kinh ngạc tột độ.”
Đát Phi thở dài một tiếng, mang theo u oán.
Ngoại trừ Đát Phi ra.
Năm hồ ly cũng thường xuyên đến tìm Quân Tiêu Dao.
Tuy các nàng đều mang lòng ngưỡng mộ, nhưng có Khương Thánh Y ở đây, các nàng cũng không tiện làm cái gì.
Các nàng vẫn có điểm mấu chốt.
Chỉ học tập tu luyện ngộ đạo với Quân Tiêu Dao.
Có đôi khi, Đồ Sơn Minh Phi cũng tới tham gia náo nhiệt.
Bị một đám hồ ly vây quanh, đau nhức cũng vui vẻ.
Khương Thánh Y cũng rất yên tâm, cũng không ở cạnh Quân Tiêu Dao từng phút từng giây.
Chính nàng cũng đang tu luyện, ngộ đạo, muốn sớm chứng đạo, đuổi kịp bước chân của Quân Tiêu Dao.
Chớp mắt một cái, đã qua hơn nửa tháng.
Quần hùng hội tụ sắp tổ chức.
Quân Tiêu Dao xuất phát một mình.
…
Địa điểm tổ chức quần hùng hội tụ là ở đại châu Minh Hà, một trong mười đại châu Dị vực.
Cũng là nơi học phủ Chiến Thần.
Quân Tiêu Dao nhớ tới lúc trước, hắn còn từng gia nhập học phủ Chiến Thần, ở đây bất ngờ gặp gỡ Lạc Vương, Lạc Tương Linh, càng trở thành Chiến Thần Dị vực.
Thật ra nghĩ lại, cũng mới chỉ cách xa mấy chục năm mà thôi.
Lại có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Có lẽ, cũng bởi vì cảnh giới của Quân Tiêu Dao bây giờ khác biệt, tâm cảnh cũng khác biệt.
Nghĩ đến Lạc Tương Linh.
Quân Tiêu Dao cũng khẽ thở dài một hơi.
Đây cũng là một nữ tử lặng lẽ nỗ lực sau lưng hắn.
Sự trả giá của nàng có lẽ không rung động lòng người như Khương Thánh Y.
Nhưng lại như bản thân nàng, như nước chảy đưa tình, không chút tiếng động.
Quân Tiêu Dao ổn định lại tinh thần, đè xuống sự cảm khái trong lòng, tiến về nơi tổ chức quần hùng hội tụ.
Núi Cổ Di, chính là một ngọn núi thần cổ xưa ở đại châu Minh Hà.
Đặc thù ở chỗ, trên núi có sinh trưởng một gốc cây đào ngọc cấp bậc bán tiên dược.
Trong thế gian này, tiên dược có hạn.
Dù là Quân Tiêu Dao, trước đó cũng chỉ đạt được một gốc Vũ Hóa Tiên Liên.
Sau này khi chứng đạo thành Đế, bị hắn coi như quân lương cho dùng hết.
Cho nên, bán tiên dược đã được coi là thứ rất đỉnh cấp rồi.
Lần quần hùng hội tụ này, cây đào ngọc đã trưởng thành.
Quần hùng ở Dị vực, thì có thể vừa thưởng đào vừa thương nghị đủ loại chuyện đối phó với Tiên Vực.
Rất nhanh, Quân Tiêu Dao đi tới núi Cổ Di.
Thế núi núi Cổ Di dốc đứng nguy nga, thần hoa bao phủ, có rất nhiều lầu các, đình nghỉ mát, tất cả đều đã đầy người.
Mà ở trên đỉnh núi, gốc cây đào ngọc giống như phỉ thúy bích ngọc kia, rực rỡ ngời ngời, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Từng quả đào ngọc, óng ánh sáng long lanh, như ngọc điêu khắc, toả mùi hương thấm vào lòng người.
Quân Tiêu Dao đi thẳng lên đỉnh núi.
Có thể tới đây, đều là người có địa vị bất phàm của các tộc Dị vực.
Trong đó, thậm chí có cả nhân vật cường giả thế hệ trước cấp bậc Chuẩn Vương.
Nhưng mà, cũng không phải là chung cực đế tộc.
Mà là một số cường giả đời trung niên của các đại đế tộc.
Đương nhiên, cũng không thiếu một số hậu bối ưu tú của đế tộc.
Quân Tiêu Dao phát hiện một người mình từng đụng phải ngay trong đó.
Đó là một nam tử trẻ tuổi toàn thân bao phủ thần hoa lập lòe.
Chính là An Lam Đế Tử.
Lúc trước, Quân Tiêu Dao đi vào Dị vực.
Dị vực có thứ gọi là bảy tiểu Đế.
An Lam Đế Tử chính là một người trong số đó.
Khi đó, Quân Tiêu Dao đã giết đám người Phệ Thần Đế Tử trong bảy tiểu Đế.
Về phần An Lam Đế Tử, bởi vì không phát sinh xung đột gì với Quân Tiêu Dao.
Cho nên vẫn còn sống tốt.
Tuy nhiên hiện giờ, cái gọi là bảy tiểu Đế, ở trong mắt Quân Tiêu Dao, thật sự như hạt bụi.
Đã là nhân vật hoàn toàn có thể bỏ qua không tính tới.
An Lam Đế Tử cảm nhận được ánh mắt, cũng đưa mắt nhìn qua.