Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3358 - Chương 3638

Chương 3638 -
Chương 3638 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phát hiện chính là một vị áo trắng tóc trắng, đeo mặt nạ bạch cốt, khí chất ẩn trong bóng tối, sâu không lường được.

Hắn hơi sững sờ, sau đó gật đầu một chút với Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao không để ý đến.

An Lam Đế Tử khựng lại.

Dù sao hắn cũng là đế tử của An Lam đế tộc, vậy mà lại bị ngó lơ.

“A… Quần hùng hội tụ, quả nhiên ngọa hổ tàng long, đúng là một người thú vị.”

An Lam Đế Tử nghĩ một chút, cũng không so đo cái gì.

Tiếp theo, càng ngày càng có nhiều người đến, có thể nói là quần hùng đều đến.

Rất nhiều người đều đang ba hoa khoác lác, bàn luận rất nhiều chuyện.

“Lần này, giới ta nhất định phải đánh vào Cửu Thiên Tiên Vực.”

“Không sai, cho dù ách hoạ chung cực vĩ đại không có ở đây thì sao chứ, Thiên Tai Cổ Tổ của giới ta cũng có thể mở được cửa lớn của Cửu Thiên Tiên Vực.”

Một số cường giả Dị vực đang ba hoa khoác lác.

Cũng có người đang bàn luận một ít chuyện khác.

“Đúng rồi, các ngươi hẳn là cũng đã nghe nói, bảng Vạn Thế Đế của Cửu Thiên Tiên Vực giáng lâm, hình như là một vị Đại Đế chí cường thần bí chứng đạo.”

“Chuyện này cũng không phải chuyện tốt với giới ta.”

“Hoàn toàn chính xác, một vị Đại Đế có lẽ không thay đổi được cái gì, nhưng lại cứ phải chứng đạo vào lúc này, mà còn vượt ra bảng Vạn Thế Đế.”

“Từ trình độ nào đó mà nói, chuyện này không phải là dấu hiệu tốt lành gì với giới ta.”

“Không ngờ Cửu Thiên Tiên Vực còn có một yêu nghiệt như thế tồn tại.”

“Chuyện này khiến ta nhớ tới một người trước kia, là người đó của Quân gia.”

Nói tới đây, anh kiệt quần hùng ở đây đều trầm mặc.

Quân Tiêu Dao.

Đây là một cái tên cấm kỵ ở Dị vực.

Tự tay kết thúc ách họa, khiến trận chiến kia của Dị vực thảm bại.

“Nói thật, nếu không phải hắn đã vẫn lạc, có lẽ ta sẽ thật sự cho rằng, vị Đại Đế thần bí này chính là hắn.”

Có người nói.

Tuy Dị vực cực kỳ hận Quân Tiêu Dao.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Quân Tiêu Dao quả thật là một yêu nghiệt tuyệt thế xưa nay hiếm thấy.

“Vậy cũng không khỏi quá mức khoa trương rồi, cho dù hắn còn sống, cũng không có khả năng chứng đạo thành Đế trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi này.”

Có người phản bác.

“Không sai, là do ta nghĩ nhiều rồi.”

Lúc này, một vị nam tử bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lẽo.

“Nhắc đến người này làm cái gì, chỉ là một người chết mà thôi.”

Vị nam tử này, khí chất không tầm thường, con ngươi của hắn có màu sắc như châu ngọc.

Mà từ khí tức của hắn, có thể thấy được, hình như hắn cũng không phải người Dị vực.

Một số sinh linh Dị vực nhìn lại, chỉ cười một tiếng.

Khó trách người này lại hận Quân Tiêu Dao như thế.

Hắn sinh linh ở thành cũ Thánh Linh, cấm khu Cửu Thiên.

Lúc đầu, tình trạng hỗn loạn đen tối lắng xuống.

Đám người Trường Sinh Đế Tôn bị phong ấn tại vùng đất đổ nát.

Mà các cấm khu ở Cửu Thiên cũng bị quần hùng Tiên Vực càn quét.

Ngoại trừ Mông Huyễn Không Giới, đồi Côn Luân, Kiếm Trủng, Tiên Lăng ra.

Còn lại cấm khu đều bị càn quát.

Trong Luân Hồi Hải, bởi vì Luân Hồi Tiên Chủ nên chỉ có bộ phận cường giả tội nghiệt bị chém giết.

Mà các cấm khu còn lại đều là chủ lực gây ra náo động và bị thanh tẩy.

Nhưng cấm khu Cửu Thiên dù gì cũng đã trường tồn vĩnh hằng, căn cơ vững chắc và có đủ các loại thủ đoạn.

Tuy gặp phải huyết tẩy nhưng cũng không thể không có một con cá lọt lưới.

Cho nên sau khi thanh tẩy xong.

Có một số ít dư nghiệt của cấm khu đã trốn thoát.

Mà bây giờ, phong ấn của vùng đất đổ nát bị phá vỡ.

Ngoại trừ Trường Sinh Đế Tôn không rõ tung tích ra thì Tam Đại Chủ Tế giả gồm Thánh Linh Chi Tổ, Đế Vẫn Thiên Chủ, Lục Thiên Chú Thần đều gia nhập Dị vực và lựa chọn hợp tác cùng Dị vực.

Mà những dư nghiệt ở cấm khu kia cũng tự nhiên đi tới Dị vực.

Vị nam tử đang nói ở đây chính là dư nghiệt của thành cũ Thánh Linh, tên là Mạc Lưu.

Có thể nói, sự căm ghét Quân Tiêu Dao của những cấm khu của phái thanh tẩy tuyệt đối sẽ không yếu hơn Dị vực, thậm chí còn mạnh hơn.

Cấm khu Cửu Thiên bọn họ cao cao tại thượng, hưởng thụ khoái cảm quan sát sinh linh Tiên Vực.

Kết quả là một khi biến thiên, các cấm khu bị huyết tẩy.

Bọn họ trở thành chuột qua đường trốn chạy, bị người người gào thét đòi đánh.

Cuối cùng bất đắc dĩ phải rơi vào Dị vực.

Chỉ cần hỏi xem bọn họ có hận Quân Tiêu Dao không.

“Một người chết mà thôi, cho dù có bao nhiêu truyền thuyết đi chăng nữa thì chung quy vẫn chỉ là một nắm cát vàng.”

Nam tử tên Mạc Lưu lạnh lùng nói.

“Không sai, Mạt huynh nói đúng, người này hủy cấm khu của ta, vốn dĩ đáng chết, đây là báo ứng mà hắn đáng phải chịu.”

Lại một nam tử khác hiện thân, trên thân phủ đầy vảy đỏ, đồng tử cũng màu đỏ, phun ra diễm quang.

Hắn ta rõ ràng là dư nghiệt của cấm khu Cửu Thiên, Thú Quật.

Thú Quật cũng có mối thù không đội trời chung với Quân Tiêu Dao.

Bản thể của vị nam tử này là Bát Trảo Hỏa Li.

Hắn cũng giống Mạc Lưu, tu vi đạt tới cảnh giới Tạo Hóa Thần Tôn, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Khi các tu sĩ Dị vực nghe thấy vậy cũng không nói gì.

Ở cấm khu Cửu Thiên, việc ai cũng hận Quân Tiêu Dao là điều bình thường.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói điềm đạm vang lên.

“Cuộc tập hợp quần hùng này là cuộc tập hợp tu sĩ của giới ta.”

“Từ lúc nào mà chó nhà có tang cũng có tư cách tham gia rồi hả?”

Lời vừa nói ra, toàn bộ bầu không khí huyên náo đều an tĩnh lại trong nháy mắt.

Biểu cảm của Mạc Lưu và Bát Trảo Hỏa Li đột nhiên tối sầm lại.

Chữ “chó nhà có tàng” này như một mũi kim sắt đâm sâu vào trái tim bọn họ.

Nó giống như xé toạc vết sẹo của họ và xát thêm muối vào.

“Là ai?”

Mạc Lưu lạnh lùng hét lên.

Các tu sĩ Dị vực còn lại cũng tỏ ra khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment