Chương 3643 - Chương 3643
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sau đó, hắn dẫn động một vị Bất Hủ Chi Vương của giới ta, Vương của Địa Ngục Điểu Tộc ra tay trấn áp hắn.”
“Cuối cùng hắn bị giam trong Thiên ngục.”
Địa Ngục Điểu Tộc là một mạch Đế Tộc cấp đỉnh trong Dị vực, thực lực phi thường không kém.
Có uy vọng rất cao ở Dị vực, được bát phương cúng bái.
Tuy không bằng chung cực đế tộc những cũng uy thế long trọng hơn so với Đế Tộc bình thường.
Trong lòng Quân Tiêu Dao nhớ kỹ tên của tộc này.
Tộc này, sau này sẽ bị xóa sổ, không còn tồn tại trên đất trời này nữa.
Trong một suy nghĩ, Quân Tiêu Dao đã quyết định kết cục của một Đế Tộc cấp đỉnh của một phương.
“Nói như vậy, khiến cho ta có hứng thú đối với Thiên Ngục này rồi.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Chỉ là, nụ cười lạnh lùng này đã bị mặt nạ bạch cốt che giấu, An Lam Đế Tử không nhìn ra được.
Hắn cũng cười và nói: “Tốt, vậy nửa tháng sau sẽ là ngày Thiên Ngục mở cửa trở lại.”
“Đến lúc đó, ta chờ đạo huynh phá vỡ kỷ lục.”
An Lam Đế Tử nói xong cũng không quấy rầy Quân Tiêu Dao nữa.
Nói có chừng có mực mới không khiến người ta chán ghét cũng như thấy phiền hà.
Quân Tiêu Dao cùng với Vũ Vân Thường rời khỏi núi Cổ Di.
Sau khi hắn rời đi, quần hùng có mặt tại đó vẫn đang nghị luận về hắn và phát ra tiếng thở dài.
Bọn họ đều đang suy đoán xem Quân Tiêu Dao rốt cuộc là Vương của phương nào trong chung cực đế tộc.
“Nếu vị này có thể thành Đạo, không biết có thể so sánh với vị Đại Đế thần bí của Tiên Vực đã đánh vỡ vạn thế đế bảng?”
“Không rõ nữa, còn phải xem biểu hiện về sau của hắn, nhưng ta nghĩ rằng người này tại giới ta thì tuyệt đối đã là yêu nghiệt.”
“Tiếp theo, có lẽ sẽ có Chuẩn Vương của chung cực đế tộc xuất thế, hành tẩu thiên hạ, thật mong chờ ngày đó.”
“Đúng vậy, đến lúc đó tuyệt đối có thể mang đến điều bất ngờ cho tinh anh của Cửu Thiên Tiên Vực.”
“Nói không chừng đến lúc đó, một vị Chuẩn Vương trẻ tuổi của giới ta có thể quét sạch một đám yêu nghiệt của Cửu Thiên Tiên Vực.”
Một vài người vẫn đang nghị luận.
Một bên khác, Quân Tiêu Dao cùng Vũ Vân Thường đang ngự không mà bay.
Sau đó, hai người đáp xuống một đỉnh núi.
Vũ Vân Thường nhìn thân hình bạch y, tóc trắng mà thấp thỏm trong lòng.
Nàng biết rằng, nàng ở trước mặt cấp nhân vật này thì đến năng lực tự sát cũng không có.
Quân Tiêu Dao quay người, đưa tay lên lấy mặt nạ bạch cốt trên mặt xuống, thản nhiên nói: “Vũ cô nương, đã lâu rồi không gặp.”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế dưới lớp mặt nạ kia.
Vũ Vân Thường ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt ngưng tụ lại.
Sau đó hốc mắt nàng đỏ hoe.
Đúng là hắn.
Không phải nàng sinh ra ảo giác mà thật sự là hắn.
“Ta đang nằm mơ ư?”
Vũ Vân Thường cũng không biết việc Quân Tiêu Dao chuyển sinh ở Giới Hải.
Cho nên nàng vẫn xem Quân Tiêu Dao đã chết rồi.
Nàng còn từng đi tế bái mộ của Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại, người mà nàng ngày nhớ đêm mong lại đưng đứng ở trước mặt nàng.
Vũ Vân Thường thật sự cảm thấy như đang nằm mơ, có cảm giác không chân thật lắm.
“Trong này có khúc mắc, tạm thời khó có thể giải thích rõ ràng được, tóm lại, chính là ta.” Quân Tiêu Dao nói.
Thân thể mềm mại của Vũ Vân Thường run nhè nhẹ.
Nàng nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt, trong lòng lưu lại khắc ấn.
Hình như hắn có thay đổi một chút, nhưng dường như vẫn giống như trước.
Vũ Vân Thường rất muốn tiến tới ôm lấy hắn.
Nhưng nàng biết rằng, mối quan hệ giữa nàng vào Quân Tiêu Dao vẫn chưa tới mức tốt như vậy.
Chưa kể là ca ca Vũ Hóa Vương của nàng đã từng phản bội Quân Tiêu Dao.
Cho nên, nàng không có tư cách.
“Quân công tử, ngươi vẫn còn sống, thật là tốt quá rồi.”
Vũ Vân Thường nở ra một nụ cười nhạt.
Quân Tiêu Dao nhìn Vũ Vân Thường, cảm giác nữ tử này có chút khác thường.
Lần đầu gặp, nàng là quận chúa của Vũ Hóa Thần Triều, nhận được sủng ái, nàng mang vẻ ngây thơ và hoạt bát.
Nhưng hiện tại, Vũ Vân Thường có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.
“Nàng bị Dị vực bắt làm tù binh, vậy ca ca nàng đâu?” Quân Tiêu Dao tùy ý hỏi.
Người mà hắn nói tới đương nhiên là Vũ Hóa Vương.
Người mà hắn từng xem như bằng hữu nhưng lại phản bội hắn.
Nhưng Quân Tiêu Dao không để tâm, chuyện cũ như gió thổi, hắn đã sớm không còn để bụng nữa rồi.
Mà Vũ Vân Thường nghe thấy vậy, khóe mắt đột nhiên rơi ra giọt lệ.
“Huynh trưởng đã… tử chiến rồi.”
“Hở?”
Quân Tiêu Dao nhìn Vũ Vân Thường.
Viền mắt Vũ Vân Thường đỏ hoe.
“Sau khi huynh trưởng phản bội Quân công tử thì luôn cảm thấy hối hận và cũng luôn cô độc một mình như vậy.”
“Mà ta… vì chuyện này mà trong lòng luôn có khoảng cách với huynh trưởng.”
“Sau này, Dị vực náo động, đại chiến nổ ra.”
“Huynh trưởng một lòng đánh giết sinh linh dị tộc, như thể muốn quên đi cảm giác tội lỗi này.”
“Cuối cùng lại tử chiến, huynh trưởng bị cường giả Dị vực đánh giết.”
Vũ Vân Thường nói đến đây, đưa tay lên dụi mắt.
Tuy nàng không muốn khóc nhưng trong lòng lại nghẹn ngào.
Quân Tiêu Dao nghe xong thì im lặng.
Nhìn lại mọi mối hận thù đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Vũ Hóa Vương đã từng là bằng hữu của hắn nhưng lại phản bội hắn, không ngờ rằng cứ như vậy mà bỏ mạng.
Quân Tiêu Dao không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Hắn coi như cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Vũ Vân Thường lại trở nên trưởng thành như vậy.
Suy cho cùng, khi trải qua những loại chuyện này thì luôn luôn có thể khiến con người ta trưởng thành.
Quân Tiêu Dao, ngoại trừ một tiếng thổn thức thì cũng không biết làm gì.
Dù sao thì Vũ Hóa Vương đã từng phản bội hắn.
Hắn không trực tiếp lấy mạng của Vũ Hóa Vương đã là một kiểu nhân từ.
Đương nhiên cũng sẽ không nói muốn báo thù cho hắn.
Vũ Vân Thường hiển nhiên hiểu được điều này nên cũng không nói gì.