Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3377 - Chương 3657

Chương 3657 -
Chương 3657 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng nói thì nói như vậy.

Ở trong mắt của mọi người, nếu như thật sự đem giá trị ra so sánh đo lường.

Thì Hoa Bất Lão không bằng Thiên Băng Tuyết Liên.

Nhưng Lang Dạ công chúa, lại rất cao hứng, thu Bất Liên Hoa về tay, lên tiếng cảm ơn Quân Tiêu Dao: “Cảm ơn Dạ công tử, ta rất thích món quà này.”

Nàng trực tiếp ở ngay hiện trường luyện hóa Bất Liên Hoa.

Ma Tà Thiên xem đến đây, đã sớm ngẩn người ra rồi.

Rõ ràng là Thiên Băng Tuyết Liên của hắn quý trọng hơn kia mà.

Tại sao Lang Dạ công chúa ngược lại càng thích lễ vật của Quân Tiêu Dao thế?

Tư duy của Ma Tà Thiên thuộc về kiểu suy nghĩ của thẳng nam, khó lòng hiểu được suy nghĩ của Lang Dạ công chúa.

Quân Tiêu Dao lại điềm nhiên cười nói.

“Dạ mỗ biết là lễ vật mà mình tặng, ở trong mắt của mọi người ở đây, không được tính là gì.”

“Cũng may là công chúa điện hạ lương thiện, cho Dạ mỗ một chút mặt mũi.”

“Vậy thì Dạ mỗ, muốn vì công chúa điện hạ, tấu lên một khúc cầm.”

Quân Tiêu Dao lại dùng ra thủ đoạn tán tỉnh khác, gảy đàn.

Thủ đoạn này lại không giống với loại kĩ năng bị động nói lời ngon tiếng ngọt kia.

Đây là kĩ năng chủ động.

Cái gọi là đàm tình thuyết ái, không chơi đàn, làm sao thuyết ái?

Quân Tiêu Dao lấy ra Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm của hắn.

Năm ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những dây đàn.

Tiếng đàn giống như làn nước.

Tu vi cảnh giới chân chính của Quân Tiêu Dao hiện tại so với trước đây có thay đổi về bản chất.

Cầm Đạo của hắn, đương nhiên cũng là một lần nữa tinh tiến, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.

Giữa đất trời, phù văn lơ lửng, tiếng đàn dường như biến thành những đạo tắc mang tính thực chất.

Ở trong ánh mắt của vô số người đang ngơ ngác.

Cầm Âm Đạo Tắc kia, ở trên không trung đan dệt vào nhau.

Sau đó hóa thành một phượng và một hoàng!

Phượng là trống, hoàng là mái.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy.

Phượng điểu kia đang theo đuổi hoàng điểu, tháp tùng và theo đuổi, nhảy múa, bay lượn.

Thật khó tưởng tượng, đây là một khúc nhạc.

Vậy mà lại có thể hóa thành cảnh tượng thực thể, thật đúng là khiến người khác có cảm giác rất khó tin!

“Phượng điểu này là đang tán tỉnh ư?” Một sinh linh của Dị vực ngơ ngác hỏi.

Cả phủ đệ, dường như đều đang chìm đắm trong khúc nhạc vô cùng đẹp đẽ êm tai này.

Điều tuyệt vời nhất đó là, vốn dĩ là tiếng đàn được thưởng thức bằng thính giác, vậy mà lại có thể hóa thành cảnh tượng có thể chiêm ngưỡng bằng thị giác.

Từ điểm này mà nói, con đường luyện cầm của Quân Tiêu Dao, đã đạt đến một cảnh giới mới.

Hắn thật sự có thể mượn tiếng đàn để thi thiển thủ đoạn của mình, giết người, thậm chí có thể sáng tạo ra một mảnh lĩnh vực, ảnh hưởng đến tâm cảnh và linh hồn của con người.

Đến cuối cùng, khi khúc nhạc kết thúc, ở trong mắt mọi người.

Phượng điểu kia, lại áp mình lên trên Hoàng điểu.

“Đây là... đang làm gì vậy?” Có tu sĩ của Dị vực ngơ ngác hỏi.

Lang Dạ công chúa cũng nhìn thấy được cảnh này, lúm đồng tiền trắng như tuyết của nàng không khỏi nhuốm lên một quầng mây hồng nhẹ.

Hắn đang có ý gì thế?

Khúc cầm đã hoàn tất, nhưng mọi người ở yến tiệc vẫn còn đang đắm chìm trong đó chưa thể hồi thần.

“Không ngờ tới, Dạ công tử trên đạo cầm khúc, lại có tu vi đến bậc này.”

Lang Dạ công chúa nhìn Quân Tiêu Dao, ánh mắt sáng rực.

“Chỉ là một chút sở thích mà thôi, nếu như có thể khiến cho công chúa cảm thấy vui vẻ, Dạ mỗ cũng được xem như là đàn ra được một khúc nhạc đáng giá rồi.” Quân Tiêu Dao cười nói.

“Khúc nhạc này có tên hay không?”

“Khúc nhạc này, tên là Phượng Cầu Hoàng.”

“Phượng Cầu Hoàng...”

Lang Dạ công chúa tự mình lẩm bẩm.

Không biết vì sao, nàng lại đỏ mặt rồi.

Nam tử cao nhã tuyệt thế chân chính là như vậy.

Rõ ràng hắn không hề mở miệng nói một câu nào có liên quan đến tình ái.

Nhưng lại nơi nơi đều có tình.

Không thể không nói, trái tim của Lang Dạ công chúa, đập nhanh hơn bình thường.

“Phượng Cầu Hoàng, cái tên này...”

Rất nhiều người đều sửng sốt, nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong mắt không có gì ngoài bội phục.

Thủ đoạn như thế vậy, bọn họ thật sự là phải nể phục.

Người bình thường căn bản không thể nào đạt đến trình độ này.

Mà tên Ma Tà Thiên kia, lại càng giống chú hề.

Hắn không để ý mặt mũi sáp lại gần, còn không tiếc đi cực hàn chi địa, hái Thiên Băng Tuyết Liền về lấy lòng.

Kết quả thì sao?

Hắn từ bỏ mặt mũi làm thiểm cẩu, đổi lại được một kết cục bị xem như vật vô hình, lạnh lùng cự tuyệt.

Rất nhiều người nhìn Ma Tà Thiên, đều âm thầm thở dài một hơi.

Điều này khiến cho rất nhiều người hiểu ra được một đạo lí.

Đã là nữ nhân của ngươi thì chắc chắn sẽ là của ngươi.

Đã là nữ nhân không thuộc về ngươi, có ra sức lấy lòng đến thế nào cũng không trở thành người của ngươi được.

Yến tiệc sinh thần của Lang Dạ công chúa, chính là ở trong tình huống như vậy mà kết thúc.

Có thể xem như, Quân Tiêu Dao mới chính là nhân vật chính của bữa tiệc.

Đến Lang Dạ công chúa vốn dĩ là chủ nhân của bữa tiệc, cũng bị hắn cướp đi ánh nhìn.

Mà sau khi tiệc sinh thần kết thúc.

Lang Dạ công chúa cắn môi do dự, sau đó mở miệng, muốn Quân Tiêu Dao ở lại.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của vô số nam nhân đều tan vỡ.

Ma Tà Thiên còn mang theo khuôn mặt âm trầm rời đi.

Chỉ có Quân Tiêu Dao được Lang Dạ công chúa giữ lại.

Hai người bọn họ trò chuyện rất lâu.

Quân Tiêu Dao rất ít khi tán tỉnh nữ nhân, bởi vì hắn cảm thấy điều này không cần thiết.

Nhưng một khi hắn đã ra tay, thì tuyệt đối là đòn tấn công chí mạng, đạn đã bắn ra tuyệt đối sẽ không trượt đích ngắm.

Thậm chí là từ góc độ tuyệt đối khách quan để quan sát, sức hấp dẫn của Quân Tiêu Dao đối với sinh linh khác giới, cũng đã đạt đến cực điểm.

Dù cho có là công chủ của chung cực đế tộc thì thế nào, cũng sẽ bị mị lực của hắn thu phục, không có cách miễn dịch.

Quân Tiêu Dao cũng không muốn gây bất lợi gì cho Lang Dạ công chúa, hắn còn chưa đến mức đối đãi như thế với người yêu mến mình.

Hắn chỉ muốn từ chỗ của công chúa thăm dò một số thông tin mà thôi.

Mà sau đó, Quân Tiêu dao quả nhiên là thăm dò ra được một số tin tức.
Bình Luận (0)
Comment