Chương 3672 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người đứng đầu của chư tổ lại là một vị nam tử mặc thanh sam, nhìn có vẻ rất trẻ, mắt sáng mày cao, tư thái phóng khoáng.
Nhưng khí tức của ông lại cực kỳ đáng sợ.
Chính là nhị tổ Quân gia, Quân Lăng Tiêu.
Quân Lăng Tiêu đã từng dùng kiếm đè ép cả một thời đại, được gọi là Lăng Tiêu Kiếm Tổ.
Lúc này, ánh mắt ông nhìn về phía Quân Tiêu Dao cũng có chút cảm xúc.
“Tiêu Dao, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Đại Đế thần bí làm xúc động bảng Vạn Thế Đế, sau đó thoát ra khỏi đoạn thời gian trước có phải là ngươi không?”
Khi Quân Lăng Tiêu vừa dứt lời.
Ánh mắt của chư tổ còn lại đang có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Quân Tiêu Dao chẳng hề tị hiềm gì, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Hắn vừa dứt lời, chư tổ đang có mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, có người cười lớn.
“Được, được lắm, Quân gia ta quả nhiên xuất sắc.”
“Khá lắm, Tiêu Dao, ngươi đúng là không làm ta thất vọng, không, phải nói là ngươi vượt qua cả sự mong đợi của ta.!”
Chư tổ Quân gia có mặt ở đây, ngày thường ai ai cũng thành thục ổn trọng, vui buồn không lộ.
Thế mà bây giờ bọn họ lại có chút thất thố, khó che giấu được niềm vui.
Suy cho cùng, Quân gia bọn họ lại xuất hiện yêu nghiệt đẳng cấp này.
Đổi thành thế lực khác thì sớm đã mở tiệc ăn mừng rồi.
Tuy Quân gia bọn họ cũng thường xuất hiện yêu nghiệt như Quân Vô Hối, trước đó còn có nhân vật như Quân Khí Thiên.
Các thế lực khác có khi phải mất rất lâu mới có thể xuất hiện một yêu nghiệt.
Ở Quân gia, loại yêu nghiệt như này năm nào cũng có.
Nhưng điều khác biệt ở đây đó là.
Quân Tiêu Dao đã yêu nghiệt đến mức chẳng phải yêu nghiệt có thể dễ dàng hình dung được.
Cho dù có cộng thêm thời gian ở Giới Hải thì cũng chưa tới trăm tuổi.
Thành Đế khi chưa tới trăm tuổi, đó là loại khái niệm gì thế?
Đây cũng chỉ là tuổi đời của một người phàm bình thường nhất mà thôi, quá ngắn ngủi.
Đặt ở trong tu sĩ thì thực sự chẳng đáng là bao.
Chứ đừng nói tới việc một trăm tuổi đã thành Đế, chính là Chí Tôn trăm tuổi cũng đã cực kỳ hiếm gặp.
Từ đó có thể thấy, Quân Tiêu Dao nhất định là sự tồn tại không hợp lẽ thường, không tuân theo quy luật khách quan.
Đứng trước sự tán thưởng và mừng rỡ của chư tổ.
Quân Tiêu Dao vẫn là dáng vẻ vô cùng điềm đạm.
Bởi vì đối với hắn chuyện này quả thực chẳng có gì cả.
“Tiêu Dao, đâu ai ngờ được chỉ vẻn vẹn mấy chục năm mà ngươi đã có thể trưởng thành đến mức ngay cả bọn ta cũng phải ngước nhìn.” Thập Lục Tổ bùi ngùi xúc động.
Thập Bát Tổ cũng gật gù nói: “Đúng vậy, Tiêu Dao, ngươi khiến chúng ta phải thấy hổ thẹn.”
“Đợi đến khi tin tức ngươi thành Đế truyền ra ngoài rồi, bọn ta e rằng sẽ bị người ta cười rụng răng mất.”
Bọn họ đường đường là lão tổ, thế mà lại kém xa một hậu bối trẻ tuổi, đúng thật là một trò đùa mà.
Không biết có bao nhiêu kẻ đang cười nhạo sau lưng Thập Bát Tổ của hắn đây.
Chẳng nhẽ Thập Bát Tổ không cần mặt mũi nữa sao?
Đúng là thế sự xoay vần, vạn vật biến hóa vô thường, chớ coi thường lão tổ nghèo!
Quân Tiêu Dao nghe thấy lời này, hắn điềm nhiên cười nói: “Ơn đức dạy dỗ của chư tổ, Tiêu Dao luôn khắc ghi trong lòng.”
Tuy Quân Tiêu Dao của hiện tại có sức mạnh vô song.
Thậm chí đều có thể đọ thắng thua với một vài tổ đang có mặt ở đây.
Nhưng Quân Tiêu Dao sẽ không vì vậy mà cậy tài kiêu ngạo.
Các tổ của Quân gia đã chăm sóc và dạy dỗ hắn khi hắn còn chưa trưởng thành.
Bây giờ Quân Tiêu Dao đã trưởng thành rồi, đương nhiên là phải ăn mận trả đào.
Thấy thái độ của Quân Tiêu Dao, sắc mặt của chư tổ đều lộ ra tia vui mừng.
Trong giới tu hành, người mạnh là vua, không bàn bối phận, chỉ luận thực lực.
Mà Quân Tiêu Dao có sức mạnh như vậy nhưng vẫn khiêm tốn như xưa, tôn trọng trưởng bối, khiến người ta phải cảm thán.
Có thực lực chỉ là một phần, còn phải có thái độ và tính cách tốt, cả hai thứ này đều quan trọng như nhau.
Có điều Quân Tiêu Dao cũng rất rõ ràng.
Chư tổ ở lại Quân gia hiện giờ chỉ là một phần nhỏ.
Chưa kể đến lão tổ cổ tổ gì hết.
Chư tổ Quân gia phần lớn đều rất tài giỏi.
Còn có viễn tổ, cao tổ, chân tổ vân vân.
Thậm chí, còn có Tam Thanh Quân gia hiển hóa ra từ Tha Hóa Tự Tại đại pháp của Quân Tiêu Dao.
Thế hệ đó không cách nào tưởng nổi.
Đương nhiên, những sự tồn tại này đều không ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Thậm chí ngay cả viễn tổ của Quân gia gần đây như Đế duy nhất trong vạn cổ, Khí Thiên Đại Đế đều không ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Quân gia ở Hoang Thiên Tiên Vực chỉ là một nhánh nhỏ của Quân gia mà thôi.
Nếu như so sánh toàn bộ Quân thị với một ngọn núi băng thì Quân gia ở Hoang Thiên Tiên Vực chỉ là một góc của núi băng.
Chỉ là một góc này, có thể kế thừa cõi bất tử bởi hàng ngàn thế hệ ở Tiên Vực.
Quân gia có vô số thứ.
Quân Lăng Tiêu nói với Quân Tiêu Dao: “Phải rồi Tiêu Dao, còn có một chuyện ta muốn hỏi ngươi, liên quan đến lão đại...”
Lão đại được nhắc đến trong lời của ông chính là Nhất Tổ, Quân Thương Sinh.
Quân Tiêu Dao cũng kể hết mọi chuyện ở Giới Hải với chư tổ.
Bao gồm cả chuyện hắn và Nhất Tổ Quân Thương Sinh cùng nhau chống lại nguồn gốc Hắc Họa, Họa Nguyên Tế Chủ.
Sau khi nghe được chuyện cuối cùng Quân Tiêu Dao hiển hóa ra bóng dáng Tam Thanh và giải quyết được Họa Nguyên Tế Chủ.
Trong lòng của chư tổ càng thêm cảm khái.
Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền thì ba vị trong đó đều đã chết trong tay Quân Tiêu Dao.
Chỉ có thể nói, hắn thực sự là một người được định sẵn để thống trị những thăng trầm của thế giới này.