Chương 3710 -
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn bỗng nhiên cười nhẹ.
Lão Tàm Hoàng trong đám Cổ Hoàng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
“Ngươi cười cái gì?” Hoàng của Toái Tinh Hống tộc lạnh giọng nói.
Quân Tiêu Dao thở dài một cái.
“Ta là đang cười các ngươi từ đầu đến cuối đều hiểu sai ý.”
“Cái gì?”
Hết thảy tầm mắt của hoàng tộc Thái Cổ đều lại trên người Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao quét đến.
“Các ngươi thật sự cho rằng thiếu đi hoàng tộc Thái Cổ các người thì Cửu Thiên Tiên Vực sẽ phải bị diệt à?”
“Thật có lỗi, bản thân các ngươi nghĩ cũng hay quá, cũng xem trọng chính mình quả mức.”
“Hôm nay, Quân mỗ nói ra lời này ngay tại đây, hoàng tộc Thái Cổ của các ngươi không đáng một đồng!”
“Nếu dám không theo, các ngươi sẽ hủy diệt còn sớm hơn cả Dị vực!”
Quân Tiêu Dao vung tay áo lên, tóc đen tung bay, giọng nói vang vọng truyền khắp trên trời dưới đất.
Tiêng nổ vang bên trong tai của tất cả sinh linh hoàng tộc Thái Cổ.
Hoàng tộc Thái Cổ không muốn đẹp mặt, vậy Quân Tiêu Dao giúp bọn họ đẹp mặt!
Muốn làm kẻ ba phải để mọi việc đều thuận lợi, thậm chí thông đồng với địch cho mình đường rút lui?
Thật xin lỗi, không có khả năng!
Vẻ mặt của tất cả sinh linh hoàng tộc Thái Cổ, còn có lão Tàm Hoàng trong đám Cổ Hoàng trong nháy mắt nhăn nhó vô cùng
Những lời này của Quân Tiêu Dao chính là không xem trọng tất cả hoàng tộc Thái Cổ!
Đây tuyệt đối là vả mặt, trực tiếp nhục nhã không hề có chút uyển chuyển nào!
Nhưng thứ lão Tàm Hoàng để ý đến không phải là những thứ này.
Mà là, rốt cuộc Quân Tiêu Dao có lực lượng gì để có thể nói ra những lời này?
Hắn rốt cuộc có con bài nào có thể khiến cho Dị vực hủy diệt?
Đây mới là điều lão Tàm Hoàng trong đám Cổ Hoàng chú ý nhất.
Bọn họ không mò ra được suy nghĩ trong lòng Quân Tiêu Dao!
Mà Quân Tiêu Dao chỉ chắp tay đứng trong hư không, ánh mắt thâm thúy u ám.
Không sai, kế hoạch của hắn chính là công tâm!
Khiế cho hoàng tộc Thái Cổ không cách nào đoán được hắn đang có con bài gì!
Thế nên phải dè chừng!
Bởi vì nếu như Quân Tiêu Dao thật sự lật ngược thế cờ, chiến thắng con bài của Dị vực.
Thế thì hoàng tộc Thái Cổ làm phản đi theo Dị vực, chẳng phải là đang tự tìm đường chết cho mình hay sao?
“Hắn rốt cuộc là có niềm tin thật, hay chỉ là cố làm ra vẻ bí ẩn?”
“Lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả?”
Vẻ mặt và ánh mắt chư Hoàng của hoàng tộc Thái Cổ đều không ngừng biến ảo, ánh mắt nhìn nhau đều không thể nào hiểu được. Mà lão Tàm Hoàng cũng thở dài thật sâu, nói thầm trong lòng.
“Kẻ này tâm cơ sâu không thấy đáy!”
Đám người lão Tàm Hoàng đều là những lão hồ ly.
Đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện.
Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại bị một tiểu bối đời sau là Quân Tiêu Dao này đàn áp.
Ở độ tuổi này, hậu bối trong mắt bọn họ dường như chẳng có gì để tính toán so đo cả, nhưng lại khiến bọn họ chần chừ, không đoán ra được.
Lão Tàm Hoàng thậm chí có chút nghi ngờ.
Quân Tiêu Dao này có phải là lão quái vật của Quân gia chuyển thế hay không.
Nếu không thì lòng dạ sao lại dày dặn kinh nghiệm và suy nghĩ sâu sắc đến như vậy?
Thậm chí còn giấu sâu hơn cả những lão già là bọn họ đây!
Cho dù là vẻ mặt của Hoàng của Cửu U Sơn cũng âm u bất định.
Quân Tiêu Dao đã từng sáng tạo rất nhiều kỳ tích.
Lời này nói ra khỏi miệng của Quân Tiêu Dao quả thật khiến người ta bất ngờ, không tài nào đoán được hàm ý bên trong.
Lỡ chẳng may Quân Tiêu Dao lại sáng tạo ra một kỳ tích nữa thì sao?
Đây mới là điều khiến cho hoàng tộc Thái Cổ chần chừ lưỡng lự.
Nam nhân này quá khó hiểu!
Thấy chư Hoàng làm ra vẻ đắn đo, vẻ mặt của Quân Tiêu Dao vẫn không thay đổi, trong lòng lại âm thầm cười lạnh.
Quả nhiên, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Càng là người thông minh sẽ càng lưỡng lự, chần chờ.
Mà đây chính là sơ hở của bọn họ.
Quân Tiêu Dao chẳng qua chỉ là lợi dụng sơ hở này mà thôi.
Nhưng mà hắn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.
“Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục, hoàng tộc Thái Cổ các ngươi tự chọn đi.”
Quân Tiêu Dao ném câu nói tiếp theo xong rồi quay người, chắp tay rời đi!
Đúng thế.
Quân Tiêu Dao cứ vậy mà chắp tay khoan thai rời đi trong ánh mắt của hoàng tộc Thái Cổ!
Vẫn thảnh thơi nhẹ nhàng khoan thai y hệt như lúc hắn đến vậy!
Không kéo theo chút mây nào!
Rõ ràng Quân Tiêu Dao là người khơi dậy mâu thuẫn.
Nhưng người trong cuộc là hắn này lại vung tay áo rời đi.
Nhẹ nhàng thoải mái đến thế!
Điều này tượng trưng cái gì?
Ít nhất trong mắt của hoàng tộc Thái Cổ, điều này tượng trưng cho việc Quân Tiêu Dao tuyệt đối tự tin!
Hắn không sợ hoàng tộc Thái Cổ làm phản!
“Chẳng lẽ là thật…”
Một số Cổ Hoàng của hoàng tộc Thái Cổ nhìn nhau, cũng đang âm thầm suy đoán.
Mà đám Hoang Cổ thế gia ở đây không rời đi, vẫn bao vây thiên địa bốn phương, tiếp tục tạo áp lực.
Một bên là đại quân của liên minh Hoang Cổ thế gia đang trấn áp.
Một bên là Quân Tiêu Dao khoan thai thoải mái tiêu sái rời đi.
Điều này khiến cho cả hoàng tộc Thái Cổ đều thấp thỏm trong lòng.
Cuối cùng có sinh linh hoàng tộc Thái Cổ chịu không được sự hành hạ này, ngay lập tức vọt lên trước trực tiếp lập lời thề.
“Ta đồng ý lập lời thề Thiên Đạo, nếu như đại chiến hai giới bùng nổ, nhất định sẽ xung phong đi đầu chiến đấu vì Cửu Thiên Tiên Vực!”
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Sau đó, rất nhiều sinh linh hoàng tộc Thái Cổ đều đến lập lời thề.
Bọn họ không có lựa chọn.
Nếu như hiện tại đại chiến bùng nổ, chết sẽ chỉ là bọn họ.
Mà đại chiến hai giới tuy cũng nguy hiểm muôn phần, nhưng Quân Tiêu Dao nếu quả như thật có con bài đối phó được với Dị vực, vậy bọn họ vẫn còn có khả năng sống sót.
Cho nên dưới tình huống này, một đám hoàng tộc Thái Cổ nên lựa chọn thế nào, đương nhiên tự sáng tỏ.