Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 3459 - Chương 3739

Chương 3739 -
Chương 3739 -

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đông Phương Ngạo Nguyệt vốn dĩ tính tình thanh lãnh, chỉ ở trước mặt người thân nhất mới có thể lộ ra cá tính vốn có của mình.

Mà Khương Nhu tuy là lần đầu gặp, lại là mẫu thân trong lòng nàng.

Hơn nữa ánh mắt ôn nhu thương tiếc này cũng tuyệt đối không phải giả vờ.

Đây cũng là điều khiến cho Đông Phương Ngạo Nguyệt cảm thấy ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp lãnh diễm tuyệt thế lộ ra một nụ cười ít thấy, nhẹ nhàng gật đầu.

Khương Nhu cũng cười nói: “Tốt, tính cách Tiêu Dao ta biết, hắn tuyệt đối sẽ không cô phụ con.”

“Đây chỉ là đợt thứ nhất mà thôi, phía sau còn có, con đừng vội.”

Cách đó không xa, Quân Tiêu Dao nghe được lời này cũng có phần xấu hổ.

Cái gì kêu đợt thứ nhất?

Chỉ có điều, về phương diện giục hôn giục sinh thì thật đúng là cha mẹ trên thiên hạ đều giống nhau.

“Ca ca, chúc mừng ngươi.”

Đầu nhỏ của Vân Khê tìm đến trước mặt Quân Tiêu Dao, hai tay khoanh sau lưng.

Một thân áo xanh phác hoạ thân thể mềm mại tinh tế những cũng thoáng hiện đường cong tuyệt đẹp.

Trên khuôn mặt nhỏ thanh lệ mỹ hại nước hại dân lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Cả người không linh minh tuệ, tiên khí phiêu phiêu, lệ chất thoát tục, đẹp không sao tả xiết.

Nhìn thấy người muội muội hờ này, Quân Tiêu Dao cũng mỉm cười, tùy ý hỏi.

“Vi huynh trái lại muốn biết, khi nào có thể uống rượu mừng của Khê Nhi?”

Vân Khê nghe vậy, vẻ mặt cứng lại, khuôn mặt thanh lệ vô ngần xẹt qua một tia đỏ ửng.

Mắt đẹp sáng ngời nhìn Quân Tiêu Dao, mang theo một tia ý vị khó hiểu.

“Lẽ nào ca ca đã quên ước định với Khê Nhi?”

Vân Khê ngước mắt nhìn Quân Tiêu Dao.

Sóng mắt ướt át như mèo nhỏ, làm lay động lòng người, nhìn thấy mà thương.

“Ước định?”

Quân Tiêu Dao sửng sốt, sau đó phản ứng lại.

“Trên đời này, nếu có nam tử ưu tú hơn ca ca, có lẽ Khê Nhi mới có thể miễn cưỡng suy xét.”

“Nhưng bây giờ xem ra, hình như không có hy vọng này rồi!”

Vân Khê tuy nói như vậy những khuôn mặt thanh lệ lại lộ ra một ý cười giảo hoạt.

Ca ca nàng ở Giới Hải hay ở Cửu Thiên Tiên Vực đều là tồn tại đứng trên đỉnh phong nhất.

Nàng cũng tin, dù là ở tinh không Thương Mang rộng lớn hơn kia.

Quang huy của Quân Tiêu Dao cũng không thể bị bất cứ kẻ nào áp chế.

Ca ca nàng là duy nhất trên đời!

Nghe thấy lời của Vân Khê, Quân Tiêu Dao cũng cứng họng, sau đó xoa đầu nhỏ của Vân Khê.

“Nha đầu ngốc, gả không ra còn vui như vậy hả?”

“Dĩ nhiên là vì Khê Nhi muốn...”

Giọng Vân Khê chợt ngừng, bỗng nhiên kề sát vào Quân Tiêu Dao, trên người nàng có mùi hương tươi mát như thanh tuyền giữa núi, thấm vào ruột gan.

Nàng ngưng mắt nhìn nhìn khuôn mặt thanh tuấn vô luân của Quân Tiêu Dao.

Hít sâu một hơi, dường như muốn nói gì.

Nhưng vẫn sửa miệng nói: “Khê Nhi muốn thành tiên, muốn chạy xa hơn mới sẽ không bị những chuyện nam nữ tầm thường này phiền nhiễu.”

Quân Tiêu Dao hơi bật cười lộ ra một vẻ khen ngợi: “Có quyết đoán!”

“Yên tâm, muội là muội muội của Quân Tiêu Dao ta, nếu muội muốn sao trên trời, ta sẽ hái hết sao xuống tặng cho muội.”

“Nếu muội muốn thành tiên, cho dù sinh lộ đứt, vi huynh cũng sẽ vì muội đả thông tiên lộ giúp ngươi bước lên tiên đồ.”

Quân Tiêu Dao chính là bênh vực người mình như thế.

Tuy Vân Khê chỉ là muội muội hờ.

Nhưng... Là muội muội hờ của hắn.

Chỉ cần Vân Khê muốn, hắn sẽ để nàng đạt được tất cả những gì nàng muốn.

Muội muội nhà mình cưng chiều thế nào đều không quá đáng!

“Ca ca...”

Giọng nói Vân Khê ôn nhu thanh triệt, chăm chú nhìn Quân Tiêu Dao, sóng mắt lấp lánh, có cảm động, có vui sướng.

Nhìn dáng vẻ cảm động của cô nàng này.

Quân Tiêu Dao cũng cười, duỗi tay nhéo mặt nhỏ mịn màng của Vân Khê.

“Được rồi, vi huynh sẽ không an bài nhân sinh của muội, nhân sinh của muội do chính muội làm chủ, cho dù cả đời không gả cũng là lựa chọn của muội.”

Quân Tiêu Dao là người xuyên không, ở phương diện này vẫn là khá thoáng.

“Vậy được thôi, Khê Nhi sợ là muốn trở thành vật kéo chân sau của ca ca cả đời rồi!”

“Huynh không thể ghét bỏ đâu đấy!”

Vân Khê dùng giọng điệu đùa cợt nói.

Quân Tiêu Dao cũng cười đáp lại.

Vân Khê là muội muội của Quân Tiêu Dao, cũng hưởng một phần thiên phú của hắn, sau này muốn làm vật kéo chân sau đều khó.

Lúc sau, Đông Phương Ngạo Nguyệt đến bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Cô nàng Vân Khê rất hiểu chuyện, lặng lẽ lùi ra bên cạnh.

Đông Phương Ngạo Nguyệt dáng người cao gầy, dung nhan khuynh thế tuyệt mỹ, đùi thon dài thấp thoáng dưới làn váy màu tím.

Cả người khí chất tuyệt hảo, lãnh diễm cao quý, hệt như một nữ đế tuyệt thế, phong phạm ngự tỷ mười phần.

Song so sánh với lúc trước, trong mắt Đông Phương Ngạo Nguyệt bây giờ đã không còn ám trầm và lãnh khốc như trước.

Tuy khí chất vẫn rất lạnh lùng nhưng đã không phải là Huyết Công Chúa hễ tí là mang theo sát ý lãnh khốc.

Quân Tiêu Dao và Lê Tiên Dao đã hòa tan trái tim đóng băng của nàng.

Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng là một trong những nữ tử ở chung nhất lâu với Quân Tiêu Dao ở Giới Hải.

Mới đầu hắn còn nghĩ sai, Đông Phương Ngạo Nguyệt là một trong bốn hồn của Khương Thánh Y.

Ai có thể nghĩ đến, trời xui đất khiến, lúc sau lại sẽ có nhiều chuyện như vậy xảy ra.

Nhìn thấy ánh mắt của Quân Tiêu Dao, trên mặt Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng lộ ra nụ cười.

“Tiêu Dao, chúc mừng chàng thành hôn.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt chân thành nói.

“Ngạo Nguyệt...” Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi.

Đông Phương Ngạo Nguyệt lại có vẻ tương đối tiêu sái, nói: “Tiêu Dao, bây giờ chàng không cần nói gì cả.”

“Ta cảm thấy ta hiện giờ cũng không tệ lắm.”

“Khương bá mẫu đối xử với ta rất tốt, còn nói muốn nhận ta làm con gái nuôi.”

“Còn có tỷ tỷ, nàng... cũng vẫn ở đây.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn thoáng qua Khương Thánh Y trên lễ đài.

“Còn có Tiêu Dao, chàng cũng ở bên cạnh ta.”

“Cho nên ta cảm thấy bản thân hiện giờ rất vui vẻ, rất thỏa mãn.”

Đông Phương Ngạo Nguyệt lộ ra tươi cười.

Huyết Công Chúa đã từng không biết cười cũng không biết khóc.

Nhưng hiện tại, nàng đã từng khóc, biết cười.

Không còn là Huyết Công Chúa lãnh khốc hắc ám, không chút tình cảm nữa.

Nàng là một người sống sờ sờ, một nữ tử tình cảm phong phú.

Quân Tiêu Dao thở dài một hơi.

Hắn không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy Đông Phương Ngạo Nguyệt.

Thân thể mềm mại của Đông Phương Ngạo Nguyệt khẽ run lên, mắt đẹp xúc động như phiếm thủy quang.

Nhưng không phải vì bi thương, mà là vì vui sướng.

Nàng có thể chờ.

Mặc kệ sông cạn đá mòn, nàng đều sẽ ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, không rời không bỏ.

Đây chính là cố chấp và kiên trì của nữ tử đế tộc Đông Phương.
Bình Luận (0)
Comment