Chương 583: Con đường Đế Vương của Quân Tiêu Dao có còn vô địch như trước nữa không?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng qua, trước mắt đây không phải là điều Quân Tiêu Dao cần phải cân nhắc.
Có một Thái Cổ Quân gia to như vậy ở sau lưng làm chỗ dựa, Quân Tiêu Dao không cần phải kiêng kỵ uy hiếp gì.
“Đi thôi...”
Thấy chuyện đã kết thúc, những thiên kiêu vây xem ở xung quanh cũng từng người một tản đi.
Lần này bọn họ xem như đã chứng kiến một truyền kỳ chân chính.
“Mục tiêu tiếp theo, chính là tu luyện, tu luyện, lại tu luyện.” Diệp Nam Thiên lẩm bẩm bên trong.
Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, những quái thai cổ đại như bọn họ, cùng lắm là hạng người bình thường mà thôi.
Nếu như còn không cố gắng, chỉ sợ ở bên trong con đường Đế Vương lại biến thành tồn tại người qua đường Giáp.
“Một đời này lại có yêu nghiệt thế này, con đường Đế Vương thật sự có ý tứ, nhưng ta cũng sẽ không trầm luân như vậy...” Cơ Trường Không nói nhỏ.
Tâm tính của quái thai cổ đại, phần lớn đều không kém.
Mặc dù Quân Tiêu Dao mạnh đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng, nhưng dù sao những người khác vẫn có tư cách cố gắng mà đúng không?
Chỉ là, Cơ Trường Không lại không nghĩ tới.
Nếu như nói cố gắng có ích thì còn cần thiên tài để làm gì chứ?
Cơ Thanh Y cũng khẽ thở dài, trong lòng lại mơ hồ có chút hối hận. Nhưng nàng ta chỉ khẽ lắc đầu:
“Con đường Đế Vương tranh phong quyết liệt, trước nay chưa từng có, đó chính là sân khấu tối cao cho tất cả thiên kiêu Cửu Thiên Tiên Vực tranh bá.”
“Con ruột Cổ Hoàng, truyền nhân Đại Đế, thiếu chủ cấm khu, Quân Tiêu Dao, ngươi có thể vô địch được bao lâu đây?” Cơ Thanh Y thì thầm trong lòng.
Nàng ta rất muốn biết, con đường của Quân Tiêu Dao có thể đi được bao xa?
Hắn ở trên con đường Đế Vương, liệu có thể bảo trì được vô địch như cũ hay không?
Theo đám người xung quanh rời đi, những người còn lại đều là người của Quân Tiêu Dao bên này.
“Tiêu Dao...”
Khương Thánh Y tóc đen như thác nước, tiên nhan trong sáng, ở chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cất giấu tưởng niệm và quyến luyến.
Quân Tiêu Dao vì nàng mai táng, cho tới bây giờ, nàng mới lại lần nữa gặp được người trong tưởng niệm.
Khương Thánh Y vừa mới bước một bước đi ra, bóng hình lả lướt xinh đẹp ở bên cạnh cũng đã không thể chờ được gấp gáp lao về phía Quân Tiêu Dao.
Mà lại còn dựa theo thói quen dùng phương thức bạch tuộc bám lên trên người Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Dao ca ca, người ta nhớ ca muốn chết luôn rồi!”
Có thể treo ở trên người Quân Tiêu Dao như vậy, tự nhiên cũng chỉ có Khương Lạc Ly.
“Đã lâu không gặp, sao lại không thấy cao lên nhỉ?” Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao khẽ hất lên.
Trước đó Quân Tiêu Dao đại sát tứ phương, khí phách siêu việt, lạnh lùng như thần linh.
Mà bây giờ, Quân Tiêu Dao đã khôi phục lại dáng vẻ ôn tồn lễ độ, tựa như biến thành một vị Trích Tiên dịu dàng.
Nhìn Khương Lạc Ly thản nhiên treo ở trên người Quân Tiêu Dao, rất nhiều nữ tử ở đây đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Dù sao không phải ai cũng có tư cách thân mật với Quân Tiêu Dao như thế.
Khương Thánh Y thấy cảnh này, đáy mắt cũng lướt qua một chút cay đắng không thể phát giác, chẳng qua trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười mỉm.
Nghe Quân Tiêu Dao chọc vào nhược điểm của mình, cái mũi ngọc tinh xảo của Khương Lạc Ly nhíu lại, răng nanh nhỏ trong suốt nghiến lại nói: “Tiêu Dao ca ca, hết chuyện để nói rồi sao, người ta đã rất cố gắng phát dục rồi.”
Nhìn bộ ngực bình thường không có gì là lạ của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao im lặng không nói gì.
Thực đúng là la lị hợp cách nhỉ?
“Được rồi, mau xuống dưới đi, nhiều người đang nhìn như vậy, còn ra thể thống gì nữa.” Quân Tiêu Dao nói.
Má lúm đồng tiền xinh đẹp của Khương Lạc Ly đỏ ửng, có chút không muốn buông lỏng tay chân ra, chẳng qua nàng vẫn như cũ dính ở bên người Quân Tiêu Dao, y như là chim non dựa nép vào người.
Thấy cảnh này, một ít chúng nữ tử ở đây như Yến Thanh Ảnh, Võ Minh Nguyệt, Tô Tử Quỳnh, Quân Tuyết Hoàng, Hoa Tích Tình, Bạch Mị Nhi đều âm thầm ghen tỵ trong lòng, một cảm giác ghen tuông lẫn đố kỵ lan tràn ra không ngừng tăng lên.
“Bầu không khí này sao lại có chút gì đó là lạ ấy nhỉ?” Quân Trượng Kiếm hơi ngạc nhiên.
“Ái da, có cần phải công khai tuyên thệ chủ quyền kiểu này hay không, Tiêu Dao tiểu ca ca người ta còn chưa có hỏi cưới ngươi đâu.” Tiểu Ma Tiên nhảy ra ngoài, chép miệng nói.
Nàng và Khương Lạc Ly ở hạ giới vẫn luôn đấu võ mồm với nhau.
Hai la lị này giống như đều nhìn đối phương không vừa mắt.
“Hừ, mắc mớ gì tới ngươi, Tiêu Dao ca ca là của ta!” Đôi mi thanh tú của Khương Lạc Ly hếch lên nói.
Nàng chính là con dâu mà Khương Nhu khâm điểm.
“Thế này có phải là sớm quá rồi không?” Thần Triều trưởng công chúa Võ Minh Nguyệt cười nhạt nói.
“Tích Tình cảm thấy, nam tử ưu tú như Thần Tử đây, không nên chỉ có một nữ nhân.” Hoa Tích Tình cũng cười nói.
Chứng kiến một đám nữ tử vì Quân Tiêu Dao mà đấu võ mồm với nhau, nam giới còn lại đều hết chỗ nói rồi.
“Tiêu Dao huynh đệ, thận của ngươi chịu được sao?” Quân Mạc Tiếu đi đến bên cạnh Quân Tiêu Dao, trêu chọc.
Quân Mạc Tiếu đối đãi địch kẻ địch lạnh lùng tuyệt tình, nhưng đối đãi người trong nhà lại hết sức dí dỏm hài hước.
“Thận của thánh thể Hoang Cổ, ngươi nói thử xem?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Nhưng nói thật, hắn không am hiểu nhất chính là ứng đối loại cục diện này.
Bỗng nhiên, khóe mắt Quân Tiêu Dao liếc qua chú ý tới Khương Thánh Y.
Nàng vẫn đứng ở một bên, bởi vì liên quan đến Khương Lạc Ly mà không có đi đến chỗ Quân Tiêu Dao bên này.
Nàng yên lặng nhìn những nữ tử kia đấu võ mồm, còn mình lại không nói tiếng nào.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lóe lên, sau đó bất thình lình dậm chân, đi tới trước người Khương Thánh Y.
“Thánh Y tỷ, có lẽ đã lâu không gặp rồi nhỉ.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười anh tuấn tuyệt luân nói.
“À... đúng đấy, Tiêu Dao, ngươi quả nhiên mỗi lần đều sẽ mang đến cho người ta kinh hỉ không thể tưởng tượng được.”
Khương Thánh Y đầu tiên là hơi giật mình khiếp sợ, không ngờ Quân Tiêu Dao sẽ chủ động đi lên trước, đáy lòng có mừng rỡ lẫn một chút ngọt ngào.
Đương nhiên, nàng cũng không biểu lộ quá rõ ràng.
Quân Tiêu Dao đương nhiên sẽ không quên đãi ngộ ôn nhu của Khương Thánh Y lúc mình tiến về Vạn Cổ Táng Thổ trước đó, còn cống hiến cả gối đùi.