Chương 608: Tỷ tỷ giúp ngươi kiểm tra thân thể
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù hắn không phải là tu sĩ cấm dục, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy.
Mỹ phụ nhân mắt bốc quang mang nói: "Không có gì, tỷ tỷ chỉ giúp đệ xoa xoa, để nhục thân của đệ càng thêm hoàn mỹ."
"Đa tạ tiền bối, nhưng thực sự không cần làm vậy đâu." Quân Tiêu Dao lại lần nữa lui bước.
Người ta đều nói nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi có thể hút đất ngay tại chỗ.
Giống như người phụ nữ trước mặt này, không biết đã ở trong Tiện Điện Thanh Đồng này bao lâu rồi, nên không còn ở cấp độ có thể hút đất nữa ma chính rõ rang chính là một cái lỗ đen!
Quân Tiêu Dao vẫn muốn sống mà ra khỏi Tiên Điện Thanh Đồng này, chứ hắn ta không muốn biến thành một bộ xác khô đâu.
"Thôi dừng lại được rồi đấy Phương Tú nương, hắn là người hữu duyên của chủ nhân, ngươi mà còn dám làm loạn nữa, nếu sau này chủ nhân mà biết được..." Lão Hạt Tử hừ lạnh nói.
Người phụ nữ đẹp tên Phương Tú nương sau khi nghe thấy nhắc đến chủ nhân từ trong miệng Lão Hạt Tử mới lưu luyến không rời buông lỏng tay ra.
"Ai da, không hổ là Thái Cổ Thánh Thể..." Phương Tú nương ngứa ngáy trong lòng.
Nếu như Quân Tiêu Dao không có quan hệ với chủ nhân của ả ta, nói không chừng Phương Tú nương thật sự sẽ không nhịn nổi.
Lúc này Quân Tiêu Dao mới thở phào một hơi.
Nếu như Phương Tú nương thật sự làm tới, hắn thật sự cũng không phản kháng được.
"Đứa trẻ này, lẽ nào ngươi không hiếu kỳ, tại sao ngươi lại có thể sống sót sao?" Lão Hạt Tử nói.
"Là bởi vì... Vị chủ nhân kia sao?" Quân Tiêu Dao nói.
"Ha ha, đã bao nhiêu năm, chúng ta theo mệnh lệnh của chủ nhân, phiêu lưu vạn cổ trong Tiên Điện Thanh Đồng chờ đợi người hữu duyên, không ngờ cuối cùng cũng chờ được rồi ..." Lão Hạt Tử cảm thán nói.
"Đúng vậy đúng vậy, rốt cục thì lão tử có thể rời khỏi Tiên điện được rồi!" Giọng con vẹt như vịt đực kêu lên.
"Tiền bối có thể nói rõ hơn được không..." Quân Tiêu Dao nói.
Sau đó, hắn cũng biết được một chút chân tướng.
Quả nhiên, chủ nhân trong miệng bọn họ chính là vị nữ tử mặt quỷ kia.
Một người thực lực, thủ đoạn, một tồn tại nghịch thiên không thể tưởng tượng nổi.
Còn về nguyên nhân sâu xa hơn thì đám người Lão Hạt Tử giữ kín như bưng, hoàn toàn không nói ra.
Chỉ nói là, sau này nếu Quân Tiêu Dao có duyên thì sẽ tự gặp được chủ nhân và biết được tất cả mọi chuyện.
"Lại là nàng..." Quân Tiêu Dao nỉ non.
Hắn đi đến đài cao thanh đồng, đi đến bên cạnh mộc án.
Hắn đưa tay cầm lấy tấm mặt nạ quỷ che kín tro bụi.
Mặt nạ như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười, có vẻ hơi vụng về.
Một tuyệt đại nữ tử thực lực kinh thiên đến mức không cách nào tưởng tượng được, vậy mà lại đeo tấm mặt nạ vụng về và có chút buồn cười này thật khiến người khác cảm thán.
Đồng thời, Quân Tiêu Dao cũng dường như mơ hồ nghe được, từ bên trong mặt nạ quỷ, truyền đến một tiếng cười xán lạn của một tiểu nữ.
Trước đó chính là tiếng cười mơ hồ này đã dẫn dắt hắn đến nơi đây.
Quân Tiêu Dao cũng nhìn thấy một bức tranh ố vàng, trên đó có một bóng hình nam tử cao ráo khá mơ hồ, tuấn tú tuyệt luân, cực kỳ giống Quân Tiêu Dao.
Mà một khắc sau đó, Quân Tiêu Dao thần sắc đạm mạc, bỗng nhiên vung tay lên, lửa Đà Xá Cổ Đế bạo dũng bốc ra, đốt bức tranh đó thành tro tàn!
Thấy cảnh tượng này, đám người Lão Hạt Tử đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Bọn họ đã nhận định, Quân Tiêu Dao chính là người hữu duyên.
Vì thế cho dù Quân Tiêu Dao làm gì, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.
Nhìn bức tranh đó biến thành một đám tro tàn, sắc mặt Quân Tiêu Dao bình thản, trong mắt mang theo chút đạm mạc.
"Quân Tiêu Dao ta chỉ là Quân Tiêu Dao chứ không phải là thế thân của bất kỳ người nào, nếu muốn tìm kiếm sự an ủi từ trên người ta thì sợ rằng chỉ nhận lại được sự thất vọng mà thôi." Quân Tiêu Dao nỉ non nói.
Tuy rằng những tùy tùng của nữ tử mặt quỷ quả thật đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Quân Tiêu Dao muốn trở thành thế thân của ai đó.
Hắn chỉ là Quân Tiêu Dao chứ không phải là bất cứ một người nào khác.
Nếu vị nữ tử mặt quỷ kia muốn tìm hình bóng quen thuộc từ trên người hắn, thì chỉ sợ rằng phải khiến nàng ấy thất vọng rồi.
Về phần cái gọi là luân hồi, Quân Tiêu Dao từ chối cho ý kiến, hắn cũng không cho rằng bản thân mình sẽ là luân hồi chuyển thế của ai đó.
Đương nhiên, dù sao thì nữ tử mặt quỷ cũng có ân với hắn, nghiêm túc mà nói thì tạo hóa bên trong Tiên Điện Thanh Đồng này cũng là cơ duyên mà nữ tử mặt quỷ cho hắn.
Về điểm này thì sau này Quân Tiêu Dao cũng sẽ nghĩ cách tìm nữ tử mặt quỷ để trả mối ân tình này.
"Vị huynh đệ Tiêu Dao này, có vẻ như cũng có chút cá tính..."
Nhìn Quân Tiêu Dao đốt cháy bức tranh đó, tên què cảm thán nói.
"Ta không quan tâm hắn cá tính hay không, chúng ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi Tiên điện rồi." Con vẹt vô cùng hưng phấn, lông vũ toàn thân đều dựng đứng lên.
Những cường giả đẳng cấp giống như bọn họ đều giống như sự tồn tại của lão tổ tong trong thế lực bất hủ.
Vốn dĩ nên cao cao tại thượng, phóng khoáng tự do giống như chúa tể Tiên Vực vô tận.
Nhưng bốn người bọn họ, lại cam tâm tình nguyện trấn thủ trong Tiên Điện Thanh Đồng vạn cổ, chỉ vì chờ đợi một người hữu duyên.
Đương nhiên, đây cũng là do đám người Lão Hạt Tử cam tâm tình nguyện, chứ không phải là do nữ tử mặt quỷ ép buộc bọn họ.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên lời căn dặn của chủ nhân rồi sao, chúng ta cần phải nghe mệnh lệnh của người hữu duyên." Phương Tú nương nói.
Ba người và một chim bọn họ, vốn không có người thân thích, sau khi trấn thủ ở Tiên điện vô tận tuế nguyệt, càng không có bất kỳ mối quan hệ nào với người ngoại giới.
Vì thế cho dù bọn họ có ra ngoài thì cũng không có chuyện gì để làm.
Ngược lại Phương Tú nương lại nguyện ý đi theo Quân Tiêu Dao để xem náo nhiệt.
Đương nhiên, ả ta cũng có tâm tư khác của riêng mình nữa.
"Nói thì đường hoàng như thế, nhưng thật ra là vì thèm khát thân thể của tên tiểu tử kia, hừ, thấp kém!" Con vẹt hừ lạnh nói.
"Lão nương ta thấp kém thì có sao chứ, con vẹt chết tiệt này!" Phương Tú nương chống nạnh chửi rủa.