Chương 660: Tiên khí thứ ba, Luân Hồi tiên khí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mấy ngày tiếp theo, có rất nhiều thiên kiêu và thế lực tới cửa, muốn gia nhập Quân Đế Đình.
Quân Tiêu Dao giao việc này cho đám người Lê Tiên.
Còn Lê Thu Nguyệt cũng gặp được tỷ tỷ Lê Thu Thủy của mình ở Khương gia.
Mấy ngày sau, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực rơi vào sự bình tĩnh ngắn ngủi.
Nhưng loại bình tĩnh này cũng không liên tục bao lâu, lại có một tin tức lớn gây náo động toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Bảo khố của Luân Hồi Ma Tông xuất thế.
Ngày hôm đó, Quân gia phái nhân mã ra, đi đến bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.
Quân Tiêu Dao cũng dẫn theo một ít người của Quân Đế Đình cùng đồng hành.
“Bảo khố của Luân Hồi Ma Tông à, vậy Lục Đạo Luân Hồi Bàn...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Thứ làm hắn cảm thấy hứng thú nhất trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông không gì khác hơn đế binh, Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú với Lục Đạo Luân Hồi Bàn, cũng không phải hắn muốn thao túng đế binh này.
Mà là Quân Tiêu Dao muốn mượn nó để tìm hiểu Luân Hồi chi đạo.
Dù sao thần thông thứ hai của Chí Tôn Cốt trên người hắn chính là thần thông Luân Hồi.
Hơn nữa hắn cũng sắp đi lên đế lộ, có thể thêm được bao nhiêu át chủ bài thì thêm bấy nhiêu.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao cũng không cho rằng trên đế lộ có tồn tại cùng thế hệ có thể uy hiếp hắn.
Rất nhiều tu sĩ thế lực bất hủ chung quanh đưa mắt nhìn về phía đội ngũ của Quân gia. Trong mắt bọn họ trừ hâm mộ ghen ghét ra thì không còn gì khác.
Còn về chuyện ra tay cướp đoạt?
Trừ phi là đầu óc đầy bã đậu, nếu không sẽ không làm ra chuyện ngốc như vậy.
“Bảo khố của một thế lực bất hủ, cộng thêm tài nguyên của bảy đại thế lực bất hủ trước đó, Quân gia và Quân Đế Đình muốn lên trời rồi!”
Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thôi.
Không bao lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Vong Xuyên, bọn họ nhanh chóng tìm được bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.
Bảo khố này của Luân Hồi Ma Tông không chỉ có trận pháp phong cấm bao phủ bên ngoài, bên trong còn có đại trận khủng bố đang âm thầm tự vận chuyển.
Nếu không phải là người của Luân Hồi Ma Tông mà muốn cưỡng chế phá vỡ bảo khố cướp lấy cơ duyên, hiển nhiên sẽ có tổn thất rất lớn.
“Đại Luân Hồi Trận Pháp à, nội tình của Luân Hồi Ma Tông cũng rất thâm hậu.” Quân Chiến Thiên nỉ non nói.
Đội ngũ này do hắn dẫn đầu, nếu cưỡng chế xâm nhập Đại Luân Hồi Trận Pháp thì sẽ không ít người sẽ chết.
Nhưng có Vong Xuyên ở đây, tất cả trở ngại đều không phải vấn đề.
Vong Xuyên thúc giục Luân Hồi Thánh Thể của mình, cũng lấy ra một ngọc ấn. Đó là ngọc ấn thân phận của Thánh Tử Luân Hồi Ma Tông.
Rất nhanh, Vong Xuyên đã mở bảo khố ra.
Trong đó có các loại tài nguyên lóe mù đôi mắt người ta.
Cho dù là người của Quân gia có tầm mắt khá cao, cũng hơi líu lưỡi cảm thán, tài nguyên nội tình này cũng không ít hơn bảy đại thế lực chút nào cả.
Nhưng người của Quân gia lại không ai tiến lên thu lấy.
Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia nghi hoặc.
Quân Chiến Thiên thấy thế thì cười khẽ và nói: “Tiêu Dao, gia tộc đã quyết định, toàn bộ tài nguyên trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông giao hết cho Quân Đế Đình của con đi.”
“Vốn dĩ Vong Xuyên là do con thu phục, bảo khố của Luân Hồi Ma Tông cũng nên thuộc về con.”
“Gia tộc cũng sẽ toàn lực ủng hộ Quân Đế Đình của con.”
Nghe Quân Chiến Thiên nói thế, Quân Tiêu Dao gật gật đầu.
Gia tộc bất hủ truyền thừa muôn đời thật sự luôn có quyết đoán như vậy, những gia tộc vì một ít cơ duyên bảo vật mà đánh sống đánh chết, thậm chí không tiếc nội chiến, dựa vào cái gì có thể truyền lưu vạn cổ?
Đương nhiên, cạnh tranh hợp lý cũng được, chỉ cần đừng quá đáng thôi.
Nhưng hiển nhiên, trong thế hệ trẻ tuổi của Quân gia đã không còn ai có tư cách tranh phong với Quân Tiêu Dao, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng được tài bồi và coi trọng lớn nhất.
Quân Tiêu Dao cũng không còn cách nào, lập tức bảo đám người Lê Tiên bắt đầu an bài người của Quân Đế Đình đến dọn lấy các loại cơ duyên.
Đồng thời bọn họ cũng theo Vong Xuyên xâm nhập vào bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.
Ở chỗ sâu nhất, Quân Tiêu Dao lập tức cảm giác được một sức mạnh Luân Hồi nồng đậm.
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, một luân bàn cổ xưa màu vàng chìm nổi giữa một trận pháp.
Trên luân bàn kim sắc kia có khắc lục đạo chúng sinh, trong lúc xoay tròn, nó tản ra từng luồng dao động Luân Hồi làm người ta sợ hãi, cứ như muốn kéo linh hồn họ vào Luân Hồi.
Đây chính là đế binh của Luân Hồi Ma Tông, Lục Đạo Luân Hồi Bàn!
“Sức mạnh Luân Hồi thật nồng đậm...” Quân Tiêu Dao đã nhận ra, hình như Chí Tôn Cốt trong ngực mình hơi rung động.
“Gia gia, ta muốn tạm thời bế quan tại đây.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đương nhiên là được.” Quân Chiến Thiên gật đầu.
Sau đó, Quân Chiến Thiên cho một đám đội ngũ Quân gia canh giữ bên ngoài bảo khố của Luân Hồi Ma Tông, phòng ngừa thế lực khác quấy rầy.
Đương nhiên, cũng chỉ là làm để phòng hờ, căn bản không có người nào dám đi trêu chọc Quân gia cả.
Người của Quân Đế Đình lại bắt đầu khuân vác tài nguyên trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.
Quân Tiêu Dao chuẩn bị tu luyện bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi Bàn.
“Đúng rồi, ta giải trừ nô ấn cho ngươi.” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Vong Xuyên nói.
Hắn vốn đã hứa với Vong Xuyên, đợi khi tìm được bảo khố của Luân Hồi Ma Tông thì sẽ giải trừ nô ấn cho hắn ta.
“Đa tạ công tử!” Vong Xuyên cũng có chút kích động.
Tuy Quân Tiêu Dao chưa bao giờ lấy nô ấn trừng phạt hắn ta, nhưng nô ấn này luôn làm hắn ta cảm thấy không được tự nhiên.
Tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ dao động, lập tức giải trừ nô ấn cho Vong Xuyên.
Trong mắt Vong Xuyên hiện lên một tia kiên định, bỗng quỳ một gối trước mặt Quân Tiêu Dao và nói: “Vong Xuyên nguyện trở thành tùy tùng của công tử, hy vọng công tử tác thành cho!”
Nghiêm khắc mà nói, trước đó Vong Xuyên chỉ là nô bộc của Quân Tiêu Dao mà không có thân phận tùy tùng.
“A... Có gì không thể chứ, ngươi chính là tùy tùng thứ ba của bản Thần Tử.” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.
Hắn ta không chỉ là quái thai cổ đại, còn có được Luân Hồi Thánh Thể, Vong Xuyên thật sự có tư cách trở thành tùy tùng của hắn.
“Đa tạ công tử!” Trong mắt Vong Xuyên lộ ra kích động.
Hắn ta cảm thấy mình đang đi theo một vị đại đế tương lai.
Thậm chí còn là... Tiên!