Chương 665: Đệ nhất thánh bảng Hoang Thiên, Diệp Cô Thần
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao tiến lên đế lộ.
Vũ trụ là sự đen tối vĩnh cửu không thể thay đổi.
Vô số trời sao giống như kim cương chiếu vào nhung tơ màu đen, lập loè ra ánh sáng nhạt sặc sỡ trong bóng đêm.
Đế lộ là cô quạnh, là cô độc, rất có thể mấy tháng cũng không gặp được một người.
Nhưng trên đế lộ của Hoang Thiên Tiên Vực lại có mười tám tòa thành trì kiểm soát, là nơi để thiên kiêu nghỉ ngơi chỉnh đốn trên đường.
Đương nhiên, không có cảnh giới tu vi nhất định thì không thể tiến vào thành quan.
Quân Tiêu Dao lao nhanh trong vũ trụ trời sao, trên đường thấy được rất nhiều thi hài huyết cốt tàn khuyết.
Hiển nhiên đó là những thiên kiêu bước lên đế lộ trước. Đa số thiên kiêu đừng nói đi đến cổ lộ chung cực, dù muốn xông qua mười tám ải, đi đến cuối đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực cũng đã rất khó khăn.
“Đế lộ chất một đống cốt, lời này không giả.” Quân Tiêu Dao cũng thở dài một hơi.
Theo lý thuyết, vũ trụ là hung hiểm, tràn ngập những nơi không thể biết, cho dù là chí tôn cũng không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng bởi vì quy tắc nào đó mà đế lộ càng an toàn hơn vũ trụ ngân hà chân chính.
Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Quân Tiêu Dao thấy được có một dị thú tinh không há mồm cắn nuốt một cổ tinh sinh mệnh loại nhỏ, trên đó có một ít sinh linh sống nhờ, chúng đều bị cắn nuốt hầu như không còn.
Còn có rất nhiều dòng xoáy hư không, gió lốc không gian, lỗ đen…v…v… thỉnh thoảng cũng sẽ cuốn một ít sinh linh vào trong đó, không kịp phát ra cả một tiếng kêu thảm thiết.
Trừ các loại thiên tai ra thì còn có nhân họa.
Khi Quân Tiêu Dao đi ngang qua một tiểu hành tinh, có một đám sinh linh mang theo sát khí và mùi máu tươi khống chế thuyền bay tinh không mà bao vây hắn lại.
Kẻ có tu vi cao nhất trong đó đã đạt tới cảnh giới chuẩn thánh.
“Tinh Không Đạo Phỉ?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi.
Trên đế lộ không phải chỉ có thiên kiêu xông qua đế lộ, còn có một ít người trước kia thất bại trên đế lộ rồi ở lại, và một ít sinh linh trên cổ tinh ven đường.
Trong đó ra đời một ít Tinh Không Đạo Phỉ, trên đường đánh cướp những thiên kiêu xông qua đế lộ, cướp đoạt tài nguyên.
“Hắc hắc, nhìn có vẻ một tay mơ mới tiến vào lộ không lâu, cũng dám hành động đơn độc.” Trong mắt những đạo phỉ nàng ta đều tỏa ra ánh sáng tham lam.
“Xem khí chất của hắn, có lẽ là truyền nhân của thế lực cường đại trm Hoang Thiên Tiên Vực, trên người nhất định có không ít bảo bối.” Một đạo phỉ khác nói.
Bọn họ không sợ hãi là bởi vì cho dù là thế lực bất hủ cũng khó có thể nhúng tay vào đế lộ.
Hơn nữa thiên kiêu chết trên đế lộ vốn là chuyện hết sức bình thường.
Giờ phút này sương mù cả người Quân Tiêu Dao dâng trào, khuôn mặt mơ hồ, khí tức nội liễm, làm người ta không thấy rõ sâu cạn.
“Ra tay!”
Những Tinh Không Đạo Phỉ đó ra tay.
Quân Tiêu Dao không buồn nói một câu, chỉ búng tay một cái thì từng luồng kiếm khí của Lục Tiên Kiếm quyết đã quét ngang ra.
“Cái gì, Thánh Nhân chi cảnh!”
“Không, không có khả năng, vừa bước vào đế lộ thì sao có thể đạt tới cảnh giới Thánh Nhân chứ?”
“Cho dù là kiếm ma chuyển thế Diệp gia - Diệp Cô Thần đứng đầu Hoang Thiên Thánh Bảng, cũng chỉ là Thánh Nhân cảnh mà thôi!”
Những Tinh Không Đạo Phỉ đó lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, giống như thấy quỷ.
Đây là yêu nghiệt nào tiến vào đế lộ?
Sao cảm thấy còn khủng bố hơn đa số thiên kiêu tuyệt thế trên Hoang Thiên Thánh Bảng kia một vạn lần?
“Tha, tha cho chúng ta một mạng...”
Đầu lĩnh của Tinh Không Đạo Phỉ là một cường giả chuẩn thánh, giờ phút này cảm nhận được khí tức của Quân Tiêu Dao thì cả người đều đang run rẩy.
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị một kiếm khí bêu đầu.
“Ngu xuẩn.” Quân Tiêu Dao thu tay lại.
Nơi đó chỉ còn lại những thi thể lạnh như băng lơ lửng trong vũ trụ.
“Đệ nhất Hoang Thiên Thánh Bảng, Diệp Cô Thần...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia sáng khó lường.
Hắn tiếp tục đi tới, lấy tốc độ cực nhanh lướt qua hư không.
Chỉ hơn một tháng mà trước mắt Quân Tiêu Dao đã xuất hiện một cửa ải hiểm yếu mênh mông nằm vắt ngang trên vũ trụ trời sao.
Đó chính là cửa ải thứ nhất trên đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Sơn Hải Quan!
Sơn Hải Quan chính là ải thứ nhất trên đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực.
Phóng mắt nhìn lại, cả tòa cửa ải hiểm yếu đứng sừng sững trên trời sao, nguy nga chót vót, khí thế cổ xưa.
Cửa thành giống như Thiên môn, cao tới trăm trượng, trên đó có một bảng hiệu cổ xưa, lấy máu làm mực để viết ra ba chữ Sơn Hải Quan.
Cả tòa thành quan sơn hải lượn lờ ánh sao, nguyệt hoa buông xuống, như người khổng lồ trầm mặc đã vạn năm.
Một ngân hà cuồn cuộn vờn quanh thành quan sơn hải, quả thực giống như sông đào bảo vệ thành.
Thành quan hùng vĩ bao la như vậy làm Quân Tiêu Dao kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được mà thở dài.
Quân Tiêu Dao tới gần Sơn Hải Quan.
Hắn cũng có thể cảm nhận được có khí tức cường đại đang ngủ đông chỗ sâu Sơn Hải Quan, ít nhất cũng là một vị chí tôn.
“Hẳn là người thủ hộ Sơn Hải Quan.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực có tất cả mười tám ải, mỗi một ải đều có người thủ hộ, đương nhiên, bình thường bọn họ sẽ không xuất hiện. Trừ phi là xuất hiện rối loạn trọng đại gì thì họ mới hiện thân.
Quân Tiêu Dao vừa tới gần cửa thành thì binh lính thủ vệ cổng thành đã lấy giáo chặn đường đi của Quân Tiêu Dao.
“Tu vi ở dưới Thiên Thần Cảnh thì không được nhập quan!” Binh lính này mặc giáp y, lạnh nhạt mà nói.
Khuôn mặt Quân Tiêu Dao mơ hồ, tuy khí chất siêu phàm, lại không có chút khí tức nào hiển lộ ra.
Quân Tiêu Dao không nói một lời, thân thể hơi chấn động, một luồng khí tức trực tiếp chấn văng những binh lính đó.
Hắn khoan thai mà đi vào thành.
“Này...” Những binh lính đó đều cảm thấy da đầu tê dại.
Khí tức đó làm bọn họ sởn tóc gáy.
“Sao có thể, đây mới là ải thứ nhất trên đế lộ, sao lại có yêu nghiệt cường đại như thế xuất hiện?” Những binh lính đó kinh sợ.
Theo lý thuyết, càng đến phần sau của đế lộ thì mới có được càng nhiều cơ duyên, thực lực của những thiên kiêu đó cũng càng mạnh.