Chương 666: Ải Sơn hải thứ nhất, tấm bia đá này không xứng chịu tải tên của ta
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng đây là ải thứ nhất, cả cơ duyên cũng không có bao nhiêu.
Động tĩnh bên này cửa thành cũng khiến một ít người trong thành quan sơn hải chú ý.
Mấy thanh niên khí chất chán chường, râu ria xồm xoàm thấy tình cảnh này thì khẽ lắc đầu và nói.
“Kẻ vô tri làm chuyện vô vị, lại một thiên kiêu kiệt ngạo bước lên đế lộ.”
“Chờ hắn đi thêm một đoạn đường thì sẽ nhận rõ hiện thực, biết đế lộ tàn khốc đến mức nào.”
“Đúng vậy, những thiên kiêu thế lực bất hủ đỉnh cấp còn ngã xuống ít hay sao?”
“Có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng cũng chỉ có những người đó mà thôi, đa số đều trở thành xương khô.”
“Sinh ra làm tu sĩ, ta thực ân hận...”
Những thanh niên đó hậm hực chán nản, hiển nhiên là kẻ thất bại khi vượt ải đế lộ.
“Các ngươi đủ rồi đấy, bản thân thất bại thì cho rằng người khác đều không được?” Một thiếu nữ áo vàng nhìn không được.
Những người này không được thì luôn cho rằng ai cũng không được.
“Hiện thực chính là như thế, có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng, nổi danh đế lộ, chỉ có một vài người như vậy, hắn sẽ là một trong số đó sao?”
Những thanh niên nản lòng lắc đầu, đều ăn không được thì chê cho hôi.
Bên kia, Quân Tiêu Dao đang bước chậm trong thành quan sơn hải.
Nói thật, đi lại trong vũ trụ hiu quạnh lâu rồi, đến được chỗ này cũng có cảm giác thân thiết hơn.
“Vị công tử này, đi vào ải thứ nhất đế lộ, không đi đến tấm bia đá để lại tên làm kỷ niệm một chút sao?” Một bên có tu sĩ hỏi.
“Nga?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Không bao lâu sau, hắn đi tới trung tâm thành quan sơn hải, phát hiện nơi này có một tấm bia đá to lớn đứng sừng sững, vươn thẳng lên ngân hà.
Trên đó có khắc đầy rất nhiều tên, đều là thiên kiêu vượt ải trên đế lộ để lại.
“Tấm bia đá này cũng không phải đơn giản, thiên kiêu thiên phú tu vi bình thường không thể để lại tên trên đó được.” Tu sĩ đứng bên cạnh giải thích.
“Phải không?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Hắn cũng không có hứng thú để tên lại trên đó.
Tên của Quân Tiêu Dao cần gì lại phải khắc lên một tấm bia đá.
Chờ hắn đánh xuyên qua toàn bộ đế lộ, tất nhiên mỗi người sẽ tuyên dương tên của hắn.
Ngay khi Quân Tiêu Dao muốn rồi đi, những thanh niên râu ria xồm xoàm, khí chất chán chường đi tới.
“Vị huynh đài này, nếu không có cả dũng khí để lại tên trên bia đá này thì ta khuyên ngươi đừng tiếp tục đi nữa.”
“Không sai, đế lộ hung hiểm, không phải chúng ta có thể khiêu chiến, không bằng nán lại nơi đây, cũng có thể giữ được mạng.”
“Đế lộ phồn hoa thế nào cũng là của những thiên kiêu đỉnh cấp kia, mà những người bình thường chúng ta không có cái gì cả...”
Những thanh niên đó cũng không cố tình trào phúng gì, chỉ là đơn thuần cho rằng, không phải ai cũng có thể hô mưa gọi gió trên đế lộ.
“Xem ra các ngươi không phải người của Hoang Thiên Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao bỗng nói.
Những thanh niên sửng sốt, khẽ gật đầu.
Nếu là sinh linh Hoang Thiên Tiên Vực, nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì không nói đến chuyện trực tiếp nhìn ra, nhưng ít nhất cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Hiển nhiên, những người này không quen biết hắn.
Quân Tiêu Dao cũng biết, trên đế lộ này trừ thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực ra thì còn có một ít thiên kiêu cổ tinh vực chung quanh Hoang Thiên Tiên Vực.
Nếu nói Cửu Thiên Tiên Vực là chín khối đại lục khổng lồ thì những cổ tinh vực đó chỉ là tiểu đảo rải rác bên cạnh đại lục.
Mỗi một khối cổ tinh vực đó đều lớn hơn hạ giới, trong đó cũng có không ít đạo thống thế lực cường đại và thiên kiêu đỉnh cấp. Nhưng hiển nhiên những cổ tinh vực đó không có khả năng biết được Quân Tiêu Dao, nhiều nhất chỉ từng nghe đến tên của Quân Tiêu Dao.
“Vị công tử này, ngươi đừng nghe bọn họ, bọn họ đều là kẻ thất bại, ngươi không giống vậy.”
Lúc này, thiếu nữ áo vàng kia xuất hiện, trong ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao tỏa ra tia sáng kỳ dị.
Tuy cả người Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên huy mông lung, khuôn mặt mơ hồ, nhưng khí chất trích tiên ấy là không thể che giấu, khiến nàng chú ý đến.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.
Hắn nâng tay lên, quét ngang một cái trên tấm bia đá bên cạnh.
Ngay lập tức, cả tấm bia đá cổ xưa ầm ầm run rẩy, như phải gánh chịu áp lực cực lớn nào đó.
“Sao lại thế này?”
Những binh lính ở cổng thành quan cũng vội vàng chạy tới.
Giờ phút này, tất cả sinh linh toàn bộ Sơn Hải Quan đều bị quấy nhiễu, ánh mắt mang theo kinh nghi, nhìn về phía tấm bia đá.
Tấm bia đá cao ngất vươn vào trời sao, có khắc tên vô số thiên kiêu, ngay khi bị Quân Tiêu Dao vẽ ra một đường thì đã bắt đầu nứt nẻ, sau đó ầm ầm sụp xuống!
Cả tấm bia đá nát đầy đất!
Trong thành quan sơn hải, tất cả tu sĩ và sinh linh đều trợn tròn mắt.
Sao tấm bia đá ghi lại tên vô số thiên kiêu loá mắt lại vỡ vụn như vậy?
“Sao có thể?” Rất nhiều người đều hít một hơi khí lạnh.
Còn những thanh niên hậm hực chán nản kia như bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Thiếu nữ áo vàng cũng ngây người, có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Trước đó nàng cũng từng nhìn thấy các thiên kiêu đỉnh cấp trên Hoang Thiên Thánh Bảng như Long Hư Hoàng, Hoàng Cửu Diễm, Hải Thần Tam Thái Tử để tên lại tại đây.
Nhưng bọn họ cũng không làm tấm bia đá vỡ vụn, nhiều nhất chỉ tỏa ra ánh hào quang mà thôi.
Mà hiện tại, công tử thần bí như trích tiên trước mặt còn chưa viết xong cả tên mà đã khiến tấm bia đá vỡ vụn.
Điều này có nghĩa là gì?
“Xem ra tấm bia đá này không xứng chịu tải tên của ta.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn không còn hứng thú gì với ải thứ nhất sơn hải này nữa, trực tiếp lao lên không mà đi, tiếp tục bước lên đế lộ.
Chỉ còn lại một đám tu sĩ sinh linh chấn động trong Sơn Hải Quan.
“Rốt cục là yêu nghiệt gì bước lên đế lộ?”
“Cho dù là truyền nhân bất hủ, quái thai cổ đại của Hoang Thiên Tiên Vực, cũng không có khả năng mạnh đến mức này chứ?”
Đông đảo tu sĩ sinh linh ở lại Sơn Hải Quan đều ứa ra mồ hôi lạnh sau lưng.
Một kẻ ghê gớm đang bước vào đế lộ!