Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 669 - Chương 669 - Ta Tới Đánh Đàn Ngươi Thổi Tiêu

Chương 669 - Ta tới đánh đàn ngươi thổi tiêu
Chương 669 - Ta tới đánh đàn ngươi thổi tiêu

Chương 669: Ta tới đánh đàn ngươi thổi tiêu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Chuẩn thánh cảnh không phải ai cũng có thể đạt tới.

Đế lộ đã mở ra hơn một năm, thiên kiêu đạt tới chuẩn thánh cảnh cũng ít lại càng ít.

Tu vi đạt tới chuẩn thánh đều có tư cách đánh sâu vào Hoang Thiên Thánh Bảng.

Còn hình thức tiên khí ban đầu cũng không phải dễ dàng tu luyện ra được.

Cho nên điều kiện của Mục Nguyệt Hàn không khác gì khuyên lui chín phần chín thiên kiêu. Chỉ có vài vị truyền nhân bất hủ cổ tinh vực ít ỏi như Thanh Vân công tử mới mang theo ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của mọi người, Mục Nguyệt Hàn thản nhiên nói: “Nhưng tất nhiên Nguyệt Hàn sẽ không để mọi người đến không, dâng lên một cầm khúc xem như tạ lễ đi.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của các tuấn kiệt mới hơi dịu lại.

“Nguyệt Hàn tiên tử tinh thông âm luật, cầm khúc của nàng là tuyệt nhất, hôm nay có thể nghe tiếng trời, cũng coi như một chuyến đi không tệ.”

Tâm tình những tuấn kiệt trẻ tuổi đó lại tốt lên rất nhiều.

Mục Nguyệt Hàn lấy ra một cây đàn cổ, bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn uyển chuyển, thanh lãnh tuyệt diệu.

Mục Nguyệt Hàn như tiên tử Quảng Hàn, Nguyệt Thường Nga, tiếng đàn khiến người ta say mê.

Trong mắt đám người Thanh Vân công tử cũng hiện lên một tia bất ngờ vui sướng.

Mục Nguyệt Hàn không chỉ xinh đẹp trắng trẻo, hơn nữa là Thuần Âm Chi Thể, còn hiểu tình thú như thế.

Nếu có thể kết thành đạo lữ thì thật sự quá hưởng thụ.

Trên trăm vị tuấn kiệt toàn bộ tửu lầu đều đắm chìm trong đó, chỉ có một mình Quân Tiêu Dao là không có chút hứng thú nào.

Hắn tới đây tìm kiếm cơ duyên, không phải tới đây nghe cầm khúc.

Hơn nữa nói thật, cầm nghệ của Mục Nguyệt Hàn đúng là không tồi, nhưng... Cũng chỉ như thế mà thôi.

Quân Tiêu Dao nghe đến mức buồn ngủ, đột nhiên nhẹ nhàng ngáp một cái.

Cái ngáp này lập tức phá hủy tiếng đàn hài hòa.

Ngón tay ngọc của Mục Nguyệt Hàn khựng lại, cầm khúc đột nhiên im bặt.

Đám người Thanh Vân công tử phục hồi tinh thần, đều trợn mắt nhìn Quân Tiêu Dao.

“Người này không biết sự tuyệt diệu trong cầm nghệ của Nguyệt Hàn tiên tử, quả thực là đàn gảy tai trâu!”

“Đốt đàn nấu hạc, mất hứng!”

Rất nhiều người đều bất mãn.

Cho dù là Mục Nguyệt Hàn cũng hơi nhíu mày, nói: “Vị công tử này cảm thấy cầm nghệ của Nguyệt Hàn không tốt?”

Quân Tiêu Dao nâng mí mắt lên và nói: “Miễn cưỡng tạm được, nhưng... Nhạt nhẽo không thú vị.”

Lời này không tính nhẹ, làm đám liếm cẩu ở đây đều nổi trận lôi đình, chụp mạnh mặt bàn.

Thanh Vân công tử càng nhịn không được mà nói: “Vậy ý ngươi là, cầm nghệ của ngươi còn cao hơn Nguyệt Hàn tiên tử, vậy sao ngươi không đàn một bài nghe đi?”

Quân Tiêu Dao liếc xéo Thanh Vân công tử một cái.

Đây là cách trả lời ngươi giỏi thì ngươi làm điển hình?

Nhưng ngặt nổi Quân Tiêu Dao lại làm được.

“Đương nhiên ta làm được, nhưng muốn nghe cầm khúc của ta là phải trả giá.” Quân Tiêu Dao nói đầy thâm ý.

Sau đó, hắn nói với Mục Nguyệt Hàn: “Đệm nhạc cho ta đi, một mình thì quá chán.”

Lời này càng làm cho tuấn kiệt trẻ tuổi cả tửu lầu ngạc nhiên.

Bảo Nguyệt Hàn tiên tử đệm nhạc cho hắn, lời này cũng nói ta được?

Trong mắt Thanh Vân công tử đã hiện lên sát ý.

Tuy Quân Tiêu Dao có khí chất thần bí, nhìn như lai lịch bất phàm, nhưng nơi này chính là đế lộ.

Bảo người hầu chuẩn thánh của hắn ta ra tay, diệt người này cũng không phải không thể.

“Vậy được, trừ cầm nghệ ra, Nguyệt Hàn còn biết thổi tiêu.” Mục Nguyệt Hàn nói.

Trong lòng nàng cũng xuất hiện một chút giận dỗi, cầm nghệ của này chính là số một ở cổ tinh vực Quảng Hàn.

Tuy vị công tử này thần bí, nhưng cũng không thể làm thấp nàng đi như thế.

“Thổi tiêu? Chỗ ta cũng có một thanh tiêu, đáng tiếc kích cỡ quá lớn... Chắc ngươi không dùng được.”

Quân Tiêu Dao nhìn nhìn bờ môi tinh xảo của Mục Nguyệt Hàn, khẽ lắc đầu.

Mục Nguyệt Hàn ngơ ra, như đã hiểu ra điều gì, trên đôi má trắng nõn như sứ cũng hiện lên một chút ửng hồng.

Trong mắt mang theo một tia oán trách, vị công tử này thật là xấu xa.

Các thiên kiêu chung quanh phục hồi tinh thần, sắc mặt cũng đỏ lên, đầy mặt hung hăng.

Người này lại dùng những lời bẩn thỉu đó khinh nhờn nữ thần của bọn họ!

“Bảo Nguyệt Hàn thổi tiêu cũng được, nhưng công tử cũng nên biểu lộ thành ý, ít nhất hiện ra chân dung đi.” Mục Nguyệt Hàn nói.

Quân Tiêu Dao thản nhiên cười, tiên huy trên mặt tan đi.

Chỉ thoáng chốc, một tuấn nhan tuyệt trần tuấn tú như tiên lập tức hiện ra.

Trái tim Mục Nguyệt Hàn trực tiếp đập lỡ một nhịp.

Mục Nguyệt Hàn tự nhận mình không phải hạng người nông cạn xem mặt.

Trước kia cũng có không ít thiên kiêu diện mạo anh tuấn theo đuổi nàng, nàng nhìn cũng không buồn nhìn một cái. Hơn nữa ở nơi tàn khốc như đế lộ, thực lực càng quan trọng hơn diện mạo.

Nhưng sự tuấn tú của Quân Tiêu Dao lại là dạng có thể dao động lòng người.

Giống như thấy được thứ hoàn mỹ nhất, tuyệt đẹp nhất trong thiên hạ, trong lòng sẽ sinh ra một loại rung động. Lúc này Mục Nguyệt Hàn thừa nhận mình đã bị xúc động.

“Hiện tại có thể thổi tiêu cho ta chưa?” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, đáy mắt lại có chút dửng dưng, giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi khá thú vị.

Mục Nguyệt Hàn hơi cắn môi, nàng lại phát hiện mình khó có thể mở miệng từ chối.

Rõ ràng nên kiên quyết nói “Không”, nhưng lại không ra khỏi miệng được. Nàng yên lặng lấy ra một cây ngọc tiêu.

Thấy cảnh tượng này, rất nhiều thiên kiêu ở đây đều cảm thấy tan nát cõi lòng.

Nữ thần nhà mình bị trêu chọc, đùa bỡn, khinh nhờn, ngược lại còn không có chút xấu hổ và giận dữ nào cả.

Con mẹ nó thật thái quá!

Sắc mặt Thanh Vân công tử càng giống ăn phải một đống phân, lúc xanh lúc tím.

Hắn ta nhịn không được quay đầu hỏi người hầu bên cạnh: “Cổ thúc, ta và người nọ, ai càng soái?”

Người hầu tên là Cổ thúc này nghe vậy thì liếc nhìn Thanh Vân công tử một cái, yên lặng cúi đầu. Ông ta không phải người mù, không thể trợn tròn mắt nói dối.

Sắc mặt Thanh Vân công tử càng hiện màu đỏ tím, trong mắt tràn ra chút sát ý nhè nhẹ.

Người này nhất định phải chết!

Quân Tiêu Dao vung tay áo lên, trước người hắn xuất hiện một cây đàn cổ mạ vàng màu đỏ đậm. Cả cây đàn cổ có tạo hình thon dài, mặt ngoài có hoa văn Phượng Hoàng Sơn Thủy, bên rìa phủ ánh kim, có vẻ mộc mạc nhưng lại cao cấp.

Bảy sợi dây đàn, sợi nào cũng ánh lên màu đỏ nhạt, nhìn có vẻ rất hoa lệ sáng lạn, phi thường loá mắt.

Bình Luận (0)
Comment