Chương 687: Trấn áp Khổng Huyên làm vật cưỡi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy rằng trước đó Quân Tiêu Dao đã xem Long Cát công chúa làm vật cưỡi, nhưng dù sao Cửu Đầu Sư Tử cũng là vật cưỡi ngày xưa của hắn.
“Ngọc Phật Tử à, quái thai cổ đại của Tiểu Tây Thiên, không biết vì sao, ta cũng chẳng có thiện cảm gì với đám lừa trọc đó.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.
“Ngươi dám sỉ nhục Phật Tử đại nhân!” Khổng Huyên cắn môi.
“Đủ rồi, ta thấy ngươi nhất định đã bị con lừa trọc kia tẩy não!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nhìn không được mà quát lên.
“Với loại nữ nhân ngốc nghếch này thì nên đánh tỉnh nàng.”
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì đã bước ra một bước, chỉ thoáng chốc đã đến trước người Khổng Huyên.
Khổng Huyên biến sắc, tất nhiên nàng ta không có khả năng thúc thủ chịu trói. Nàng phát ra tiếng quát, toàn thân bùng lên thần quang chín màu.
Sau đó, nàng tung ra một thanh thần phiến chín màu, trên đó có chín sợi chân vũ bản mệnh, đây thần binh bản mạng mà nàng dùng chân vũ của mình tế luyện ra.
Khổng Huyên vung thần phiến chín màu lên, chỉ thoáng chốc thần quang chín màu rực rỡ đã trào ra, như sóng to mãnh liệt.
Một mảnh thiên thạch sao trời chung quanh đều tan nát.
Không thể không nói, thân là đích nữ nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương, thực lực của Khổng Huyên rất cường đại.
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao vẫn luôn lạnh nhạt. Hắn không thi triển bất cứ thần thông nào, chỉ đơn thuần nắm năm ngón tay lại, đấm ra một cú.
Hư không nứt toạc, xuyên thủng ra một cái lỗ đen như mực.
Chuôi thần phiến chín màu kia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền đánh nát.
Thần binh bản mạng tan vỡ, Khổng Huyên hộc ra một ngụm máu tươi. Nàng còn chưa cam lòng, ngoài thân có một hư ảo tiên khí chín màu đang chảy xuôi. Đây chính là hình thức tiên khí ban đầu mà nàng ta ngưng luyện ra được.
“Giết!”
Khổng Huyên đấm ra một tay, mơ hồ mang theo hình thức tiên khí ban đầu chín màu kia giáng thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao tiếp tục dùng một quyền, thúc giục Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Sau khi ngưng luyện ra luân hồi tiên khí, uy lực của Lục Đạo Luân Hồi Quyền càng mạnh lên. Nhưng hắn cũng không hiện hóa ra luân hồi tiên khí, bởi vì căn bản không cần thiết.
Oanh!
Hư không nổ nứt, một dòng khí dâng trào ra, chấn động khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều thiên thạch đều đã tan nát.
Bị dao động phản chấn này đánh sâu vào, thân thể Khổng Huyên lại bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao xuất hiện trước mặt Khổng Huyên như thuấn di.
Hắn không lưu tình chút nào mà tát một bạt tai ra.
“Xin Thần Tử lưu tình!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương biến sắc.
Bang!
Quân Tiêu Dao tát một cái khiến Khổng Huyên mắt đầy sao xẹt, mặt ngọc cũng sưng lên.
Quân Tiêu Dao tiếp tục tát.
Bang! Bang! Bang!
Mặt Khổng Huyên bị tát đến mức đỏ mà sưng lên, đã đổ máu. Khóe miệng cũng rách ra, mặt ngọc sưng vù cả lên.
Theo lý thuyết, đối mặt với một giai nhân như vậy, rất ít nam tử sẽ nhẫn tâm xuống tay. Nhưng Quân Tiêu Dao hoàn toàn không ngại, hắn càng không ngại đánh nữ nhân.
Những nam thiên kiêu nói không bao giờ ra tay với nữ tử không phải não tàn thì chính là ngu xuẩn.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không diệt sát Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Quân Tiêu Dao, ngươi có giỏi thì giết ta đi!” Khổng Huyên đang thét chói tai, nàng không chịu nổi sỉ nhục này.
“Ta vốn muốn giết ngươi thật, nhưng nghe ngươi nói Cửu Đầu Sư Tử bị Ngọc Phật Tử trấn áp làm vật cưỡi.”
“Vậy bản Thần Tử cũng trấn áp tùy tùng của hắn coi như vật cưỡi.”
“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
“Ngươi... Ngươi muốn xem ta là vật cưỡi?” Khổng Huyên dại ra, không ngờ Quân Tiêu Dao lại có quyết định này.
Sau đó, nàng ta lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lắc đầu và nói: “Không, ta là tùy tùng của Phật Tử đại nhân, ngươi không thể cưỡi ta được!”
Khổng Huyên xoay người, muốn bỏ chạy.
Nàng ta thà chết, chứ không muốn bị Quân Tiêu Dao cưỡi. Nếu bị Quân Tiêu Dao cưỡi thì Ngọc Phật Tử còn muốn nàng làm tùy tùng sao?
Hiển nhiên là không.
Ngọc Phật Tử sẽ không muốn một nữ tử từng bị người khác cưỡi dưới khố làm tùy tùng.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật bình thản, ngược lại còn nói với Kim Sí Tiểu Bằng Vương: “Tiểu bằng vương, ngươi không ngại ta cưỡi nữ nhân ngươi thích chứ?”
Khóe miệng Kim Sí Tiểu Bằng Vương giật giật, lộ ra một nụ cười cứng đờ và nói: “Không... Không ngại, chỉ cần Thần Tử đại nhân có thể tha cho nàng một mạng là được.”
Những thiên kiêu đế lộ ở đây đều lộ ra ánh mắt cổ quái, sao cảm thấy chiêu này của Quân Tiêu Dao đã trực tiếp cắm sừng lên đầu Ngọc Phật Tử và Tiểu Bằng Vương kia chứ?
Quân Tiêu Dao thò một bàn tay ra, sương mù cuồn cuộn, tiên mang kích động, giống như ngũ chỉ sơn của Phật Như Lai, trấn áp về hướng Khổng Huyên.
Khổng Huyên kiệt lực phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bất lực, sau một tiếng hét thảm, nàng ta bị đánh trở về nguyên hình, biến thành một con khổng tước chín màu cực kỳ lộng lẫy.
Quân Tiêu Dao bước ra một bước, trực tiếp đáp lên lưng khổng tước chín màu.
Cả người con khổng tước lập loè thần quang chín màu, muốn chấn văng Quân Tiêu Dao ra. Kết quả Quân Tiêu Dao hung hăng dậm chân một cái, khổng tước chín màu phát ra một tiếng kêu thảm, rốt cuộc không giãy giụa phản kháng nữa.
“Vậy mới đúng chứ, Ngọc Phật Tử trấn áp vật cưỡi của ta, ta liền trấn áp tùy tùng của hắn làm vật cưỡi, vậy không phải hợp tình hợp lý sao?” Quân Tiêu Dao nói.
Mọi người ở đây nghe vậy thì khóe miệng đều run rẩy.
Nghe kia kìa, đây là tiếng người sao?
Sau khi trấn áp Khổng Huyên, Quân Tiêu Dao cũng có được toàn bộ phù cốt Côn Bằng, cuối cùng hợp tất cả lại thành một, hình thành phù cốt Côn Bằng hoàn chỉnh.
Cơ duyên lớn nhất của Côn Bằng Sào nơi này gồm phù cốt Côn Bằng, chân huyết Côn Bằng và Kiến Mộc đều rơi vào Quân Tiêu Dao tay.
Còn những tài nguyên mà các thiên kiêu còn lại cướp đoạt thì Quân Tiêu Dao hoàn toàn chướng mắt.
Mà giờ phút này, các thiên kiêu đế lộ còn tồn tại đi ra cũng vô cùng thấp thỏm, sợ Quân Tiêu Dao cũng buộc bọn họ giao cơ duyên ra.
Quân Tiêu Dao giơ tay, búng tay một cái.
Ngay lập tức, trận văn Phong Cấm chung quanh tan đi.
“Các ngươi có thể đi rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đa tạ Thần Tử đại nhân!”
“Thần Tử đại nhân lòng dạ như biển rộng, chúng ta bội phục!”
“Thần Tử đại nhân soái nhất, yêu chết ngài!” Một ít nữ thiên kiêu cũng thét chói tai.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ bỗng cảm thấy, Quân Tiêu Dao cũng rất nhân từ và thiện lương. Các thiên kiêu kia tất cung tất kính nói cảm ơn xong thì cũng tan đi.
Nhưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại không rời khỏi.