Chương 686: Phù cốt tan nát
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thần Tử đại nhân, cái này quá quý trọng!” Mục Nguyệt Hàn vừa mừng rỡ lại bất ngờ.
Yêu cầu của nàng không cao, có thể cướp đoạt được một ít bảo bối đã thấy đủ rồi.
Không ngờ Quân Tiêu Dao lại cho nàng vài giọt chân huyết Côn Bằng.
“Cầm đi.” Quân Tiêu Dao nói, hắn cũng không thiếu vài giọt này.
Mục Nguyệt Hàn nhận lấy chân huyết Côn Bằng, trên gương mặt ngọc thanh lãnh xuất trần lộ ra sự vui sướng.
Nhìn thấy cả chân huyết Côn Bằng cũng bị Quân Tiêu Dao thu đi, những thiên kiêu còn lại ở đây cũng lắc đầu.
Bọn họ chuẩn bị rời đi.
“Nhưng Thần Tử Quân gia vẫn không thể có được Đại thần thông Côn Bằng hoàn chỉnh.”
“Đúng vậy, nếu lại để Thần Tử Quân gia chiếm được Đại thần thông Côn Bằng thì chẳng phải càng không ai có thể đối phó hắn?”
Những thiên kiêu đế lộ đó âm thầm nói chuyện với nhau.
“Chúng ta cũng đi ra ngoài đi.” Quân Tiêu Dao mang theo nụ cười nhạt mà nói.
Hắn cũng muốn nhìn vẻ mặt tuyệt vọng khi đám người Khổng Huyên không ra được.
Bên kia, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Tô Bích Ngọc dẫn đầu lao ra Côn Bằng Sào đang điên cuồng bỏ chạy.
“Chúng ta rời đi nơi đây trước, đến lúc đó lại phân thắng thua.” Khổng Huyên quát.
Bốn người đều có ăn ý, cũng không lập tức cướp đoạt của nhau, mà quyết định rời đi biển Tinh Hà này trước rồi nói.
Nhưng chờ bọn họ thật sự rời đi Côn Bằng Sào, muốn thoát khỏi biển Tinh Hà nàng ta thì họ lại đột nhiên đụng vào trận văn phong cấm.
“Đây... Đây là chuyện gì?”
“Sao nơi đây lại có thuật Phong Cấm?”
“Không có khả năng, lúc tiến vào còn chưa có!”
Tất nhiên những trận văn Phong Cấm đó là Cấm Tiên tầng thứ hai mà Quân Tiêu Dao đã lập nên trước khi tiến vào Côn Bằng Sào, cho dù là thánh nhân bình thường cũng mơ tưởng dễ dàng đánh vỡ Cấm Tiên tầng thứ hai này, càng đừng nói là những Chuẩn Thánh bọn họ.
“Không, không có khả năng!”
Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu hoảng hốt, vội vàng tung ra thủ đoạn, đánh thẳng vào đó đi. Nhưng trận văn Phong Cấm lại không chút sứt mẻ.
Khổng Huyên cũng có chút luống cuống, tay ngọc dâng trào thần quang chín màu, hóa thành chín chùm tia sáng, đâm thẳng qua đó.
Trận văn Phong Cấm vẫn không chút lay động.
Tô Bích Ngọc kinh hoảng tột độ, như sắp phát khóc.
Cho dù bọn họ ra tay như thế nào, cũng không thể đánh thủng Cấm Tiên tầng thứ hai.
Cảm giác tuyệt vọng này đang lan tràn trong lòng.
Lúc này, trong biển Tinh Hà phía sau truyền đến một tiếng nói thản nhiên: “Cho các ngươi nhiều thời gian như vậy mà còn không thể đánh vỡ chạy trốn sao, đáng tiếc...”
Tuy tiếng nói này ôn hòa, nhưng trong tai đám người Khổng Huyên thì quả thực không khác gìnhư ác ma đang nói nhỏ.
Phía sau, Quân Tiêu Dao thản nhiên bước chậm đến, không lo lắng đám người Khổng Huyên sẽ đánh vỡ trận văn Phong Cấm, mang theo mảnh phù cốt Côn Bằng trốn chạy mất.
“Thì ra còn có chiêu này, khó trách Thần Tử Quân gia không hoảng hốt chút nào.”
Những thiên kiêu đế lộ theo sát phía sau thấy thế thì cũng líu lưỡi.
Quân Tiêu Dao cũng làm quá tuyệt tình.
Sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương chảy ròng mồ hôi lạnh, cũng may gã thức thời, không chạy trốn, không thì hiện tại chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan.
“Không nghĩ tới đường đường là Thần Tử Quân gia lại sử dụng thủ đoạn đê tiện này.” Sắc mặt Khổng Huyên trầm xuống.
“Đê tiện?” Quân Tiêu Dao cười.
“Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện, cao thượng là tấm văn bia của người cao thượng, từ trước tới nay bản Thần Tử chưa từng nói mình là anh hùng quang minh chính đại gì cả.” Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp lại.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ người khác phê bình ngươi?” Khổng Huyên cắn môi mà nói.
“A... Bọn họ chỉ những kẻ ganh ghét sủa bậy vì không đạt được đến độ cao của bản Thần Tử thôi, cần gì để ý tới?” Quân Tiêu Dao cười lạnh.
Sau đó, hắn không nói nhiều nữa mà giơ một ngón tay lên điểm về hướng Phiên Giang Hầu và Nháo Hải Hầu.
“Chúng ta là tùy tùng của Tam Thái Tử Hải Thần, ngươi không sợ Thái Tử truy cứu sao!” Hai người đều hoảng sợ kêu lớn.
Quân Tiêu Dao lười nói thêm một lời, trực tiếp dùng một ngón tay nghiền nát hai người, mảnh phù cốt Côn Bằng rơi vào trong tay hắn.
Sau đó, Quân Tiêu Dao lại điểm về phía Tô Bích Ngọc.
“Không, Thần Tử đại nhân, ta nguyện làm nô làm tì, cho dù làm con chó cái của ngài cũng được!” Tô Bích Ngọc thét to, khóc líc xin tha, nàng ta không muốn chết.
“Chó cái? Xin lỗi, ta cũng không thiếu.” Quân Tiêu Dao ấn một ngón tay xuống, nghiền nát từng tất thân thể của Tô Bích Ngọc.
Thấy tình cảnh này, Khổng Huyên như bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu đến chân, trái tim cũng lạnh thấu xương.
“Kế tiếp đến phiên ngươi.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại cắn răng, nhịn không được mà mở miệng nói: “Thần Tử, có thể tha cho nàng một mạng không?”
“Hả?”
Nghe Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói vậy, Quân Tiêu Dao hơi kinh ngạc. Hắn nhìn nhìn Khổng Huyên, lại nhìn nhìn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, lập tức hiểu ra vấn đề.
“Thì ra là thế, nhưng ngươi xác định muốn làm hiệp sĩ đổ vỏ à?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.
Tuy Khổng Huyên chỉ là tùy tùng của Ngọc Phật Tử, nhưng trái tim nàng đã đặt hết lên người Ngọc Phật Tử.
“Nàng chỉ bị Ngọc Phật Tử mê hoặc mà thôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói.
Gã nhìn Quân Tiêu Dao, âm thầm cắn răng, sau đó lại quỳ một gối trước Quân Tiêu Dao.
“Hy vọng Thần Tử đại nhân, có thể tha cho nàng một mạng.”
“Ngươi...” Cho dù là Khổng Huyên cũng có chút bất ngờ, không ngờ Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại xin tha cho mình.
“Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng rồi hai bàn tay trắng.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Khổng Huyên lại có sự quật cường của mình, nàng ta lạnh lùng nói: “Ngọc Phật Tử đại nhân sẽ không ngồi yên mà nhìn, Cửu Đầu Sư Tử của ngươi còn bị ngài ấy trấn áp rồi.”
“Hả?”
Vẻ mặt thản nhiên của Quân Tiêu Dao hơi khựng lại, trong mắt tràn ra một tia sắc lạnh.
“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?”
“Cửu Đầu Sư Tử từng là vật cưỡi của ngươi đúng không, hiện giờ đã bị Phật Tử đại nhân trấn áp.”
“Chờ Phật Tử đại nhân rèn luyện ở Địa Ngục Tinh xong, tu ra tiên khí thứ hai thì chưa chắc ngươi có thể đối phó với Phật Tử đại nhân!”
Dù đã đến lúc này, Khổng Huyên vẫn có tự tin tuyệt đối với Ngọc Phật Tử.
“Cẩu Thặng lại bị trấn áp.” Quân Tiêu Dao khẽ thở dài.
Tên thật của Cửu Đầu Sư Tử là Cẩu Thặng.