Chương 685: Chân huyết và phù cốt của Côn Bằng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao bất động thì thiên kiêu còn lại dám ra tay sao?
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Quân Tiêu Dao vẫn không có động tĩnh gì.
Một ít thiên kiêu đã kìm nén không được.
Nhìn thấy một ngọn núi vàng ở phía trước, lại không thể đi nhặt thì ai chịu cho nổi.
“Mặc kệ hắn, liều mạng, sợ đầu sợ đuôi còn đi lên đế lộ cái gì?”
Từng thiên kiêu lao ra như mũi tên, tuy miệng bọn họ thì nói bất chấp mọi giá, nhưng đáy lòng vẫn mang theo chút thấp thỏm.
Làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là, Quân Tiêu Dao cũng không ngăn cản họ.
Thấy tình cảnh này, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng kìm nén không được, trực tiếp lắc mình bước đến.
Nhưng ngay khi đám thiên kiêu này sắp tới gần ao chân huyết Côn Bằng thì trong cái hồ đó bỗng có những con cá lớn màu đỏ rực nhảy dựng lên, trong miệng toàn là răng nanh răng cưa, lập tức cắn xé về hướng các thiên kiêu kia.
Tu vi của những cá lớn màu đỏ rực đó ít nhất cũng ở cảnh giới Chuẩn Thánh.
Giờ phút này đưa mắt nhìn lại, ít nhất cũng có mấy trăm con cá lớn đỏ rực, nói cách khác, tương đương với mấy trăm con hung thú Chuẩn Thánh cảnh.
Đây là điều vô cùng khủng bố.
“A!”
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một ít thiên kiêu trực tiếp bị mấy con cá đỏ rực xé rách thành mảnh nhỏ.
“Đây là... Xích Long Ngư, nhưng cũng không có khả năng mạnh như vậy!” Đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương kinh hãi.
Xích Long Ngư có được một chút huyết mạch Long tộc, nhưng dù vậy thì tiềm lực cũng cực kỳ hữu hạn, không có khả năng đạt tới Chuẩn Thánh cảnh.
“Quả nhiên, là vì chân huyết Côn Bằng sao.” Hình như Quân Tiêu Dao đã sớm đoán trước được, chỉ lạnh nhạt nói.
Khí tức do chân huyết Côn Bằng phát tán ra dung nhập vào hồ lớn, bị những Xích Long Ngư đó hấp thu, dẫn tới thực lực của chúng nó tăng vọt.
“Khó trách, thì ra Thần Tử đại nhân sớm đã đoán ra được.”
Mục Nguyệt Hàn càng sùng bái Quân Tiêu Dao đến cực điểm, đi cùng với hắn quá có cảm giác an toàn.
Trước mắt, mấy trăm con Xích Long Ngư Chuẩn Thánh cảnh kia chém giết khắp nơi.
Đương nhiên, không phải tất cả những thiên kiêu đế lộ kia không ai có khả năng đánh trả.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn.
“Đến lúc rồi.” Quân Tiêu Dao cất bước.
Hắn tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, mở đường ở phía trước.
Trong đỉnh, vạn vật mẫu khí hùng hồn đang quay cuồng, bất cứ tồn tại nào chắn trước mặt Quân Tiêu Dao, dù là Xích Long Ngư hay thiên kiêu đế lộ, chỉ cần đụng vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thì trực tiếp bị chấn thành thịt băm.
Quân Tiêu Dao đẩy ngang một đường, trực tiếp đi tới bên ao chân huyết Côn Bằng.
Thấy tình cảnh này, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu đều âm thầm cắn răng.
Quân Tiêu Dao trực tiếp đưa tay chộp phù cốt Côn Bằng tới.
Mà lúc này, trên phù cốt Côn Bằng, đột nhiên có một hư ảnh Côn Bằng nho nhỏ hiện lên, cái đuôi màu đen quét thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
“Còn có ý thức phòng ngự nhất định sao?”
Quân Tiêu Dao bùng nổ sức mạnh của mười vạn tượng thần vi lạp.
Tuy Côn Bằng thái cổ là tượng trưng của sức mạnh, nhưng tượng thần thái cổ cũng không phải ăn chay.
Hai bên va chạm, phát ra gợn sóng kinh người, không gian chung quanh chấn động không thôi.
Nếu đổi là thiên kiêu khác đón nhận một kích này thì tuyệt đối sẽ bị hư ảnh của Côn Bằng vung một đuôi đánh thành thịt nát.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại có thể dễ dàng ngăn cản.
Quân Tiêu Dao vừa đối phó hư ảnh của Côn Bằng, vừa lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trấn áp xuống, muốn trấn phù cốt Côn Bằng vào trong đó.
Mà khi vạn vật mẫu khí buông xuống, khủng bố áp lực làm cho cả phù cốt Côn Bằng cũng không thể chịu đựng được, sau đó nó trực tiếp nổ nát thành những mảnh vụn rồi rơi rụng tứ phương.
“Cơ hội tốt!”
Thấy tình cảnh này, Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, thậm chí là Tô Bích Ngọc đều nhịn không được ra tay.
Cơ duyên bày ra trước mắt mà không lấy thì còn là người sao?
Đám người Khổng Huyên đều có được một mảnh phù cốt rơi rụng.
Tuy là phù cốt Côn Bằng không hoàn chỉnh, nhưng cũng ghi lại một phần Đại thần thông Côn Bằng. Sau khi có được mảnh nhỏ của phù cốt Côn Bằng, bọn họ gần như không chút do dự mà trực tiếp lao về ra bên ngoài Côn Bằng Sào.
Thấy tình cảnh này, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một tia nghiền ngẫm.
Đám người Khổng Huyên bắt được mảnh nhỏ phù cốt Côn Bằng thì cũng rất sáng suốt mà trực tiếp lựa chọn bỏ chạy.
Đánh với Quân Tiêu Dao?
Trừ phi là đầu óc chứa đầy bã đậu.
Không chỉ trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra tia nghiền ngẫm, ngay cả Mục Nguyệt Hàn đứng bên cạnh cũng hơi lắc đầu.
Quân Tiêu Dao đã sớm bày ra thiên la địa võng. Lần này, Quân Tiêu Dao đã ở tầng khí quyển.
Nhưng làm Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ chính là, có một người cũng có được một khối mảnh nhỏ phù cốt Côn Bằng, nhưng gã lại không rời đi.
Đó chính là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
“Thú vị, xem ra Kim Sí Tiểu Bằng Vương vẫn không phục bản Thần Tử.”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương bắt được mảnh phù cốt Côn Bằng mà không trốn đi, chẳng lẽ là muốn đánh một trận với hắn?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương nghe vậy thì cả người run lên, vội vàng lắc đầu và nói: “Không phải, là mảnh phù cốt Côn Bằng này chủ động bay qua, không phải ta đi tranh đoạt.”
Lời Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói cũng là sự thật.
Có lẽ bởi vì gã là Kim Sí Đại Bằng nên một mảnh phù cốt Côn Bằng đã bị khí cơ lôi kéo, chủ động bay đến chỗ gã.
“Bản Thần Tử có thể cho ngươi cơ hội ra tay.” Quân Tiêu Dao nói.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Lại muốn đào hố cho ta nhảy vào aa2?
Ta là tên ngốc sao?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương kiên quyết cự tuyệt.
Mỗi khi Quân Tiêu Dao nói ra lời này, chỉ cần thật sự dám ra tay thì cuối cùng sẽ bỏ mạng.
“Không thú vị gì cả, đưa đến đây đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Tuy trong lòng Kim Sí Tiểu Bằng Vương không nỡ, nhưng cũng biết gã không có khả năng có được phù cốt Côn Bằng dưới mí mắt của Quân Tiêu Dao.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương giao mảnh phù cốt Côn Bằng cho Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại vung tay lên, trực tiếp thu một hồ chân huyết Côn Bằng vào trong túi. Sau đó, hắn lấy ra vài giọt đưa cho Mục Nguyệt Hàn.