Chương 684: Luyện hóa Canh Kim Thạch Linh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao lấy tay trấn áp về hướng Canh Kim Thạch Linh.
Vào khoảnh khắc thân thể va chạm vào nhau, ý cười trên mặt Canh Kim Thạch Linh đột nhiên đọng lại!
Thay vào đó là kinh hãi không gì sánh kịp!
Sức mạnh của mười vạn tượng thần làm thân thể gã trực tiếp rắc một tiếng, bắt đầu rách nát sụp đổ.
Sau đó, Quân Tiêu Dao hung hăng xé một cái, thân thể Thần Kim mà Canh Kim Thạch Linh lấy làm tự hào trực tiếp bị xé rách thành hai mảnh.
“Không!” Canh Kim Thạch Linh vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả này.
Gã giãy giụa, muốn chạy trốn.
Quân Tiêu Dao lại tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, trực tiếp là trấn Canh Kim Thạch Linh vào trong đó luyện hóa.
“Bản Thần Tử nói muốn lấy ngươi làm tài liệu luyện khí thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Quân Tiêu Dao nâng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lên, tiếng gào rống thảm thiết của Canh Kim Thạch Linh truyền ra từ trong đó dần dần biến yếu, cuối cùng đột nhiên im bặt.
Thấy tình cảnh này, tất cả thiên kiêu đều cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Quân Tiêu Dao thật sự quá hung hãn, đối mặt bất cứ đối thủ nào cũng dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt, không có chút dây dưa rề rà, quá ghê gớm!
Tô Bích Ngọc thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, đôi chân run lên, có dòng nước màu vàng nhạt chảy xuống.
Nàng ta bị dọa tiểu ra quần.
Tuy Canh Kim Thạch Linh là thiên kiêu bản xứ trên đế lộ, nhưng thực lực của gã còn mạnh hơn rất nhiều thiên kiêu thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực.
Hơn nữa là thần kim hóa linh, có thể nói nhục thân đó là vô địch.
Cho dù là tiểu đầu sỏ tu ra một luồng tiên khí, cũng không có khả năng dùng mấy chiêu trấn giết hắn.
Đây cũng là nguyên nhân Canh Kim Thạch Linh nhìn thấy thực lực của Quân Tiêu Dao rồi mà còn dám ra tay. Bởi vì gã cho rằng, Quân Tiêu Dao không hạ gục được gã ngay lập tức.
Chỉ cần có một chút cơ hội thì gã có thể chạy thoát.
Nhưng Canh Kim Thạch Linh tính sai rồi.
Gã có thể nghiền ngẫm được thực lực Quân Tiêu Dao sao?
“Chim tước trên mặt đất thì sao biết được độ cao của thiên nga, lấy ánh mắt thiển cận của ngươi để cân nhắc năng lực của bản Thần Tử thì có vẻ quá buồn cười.”
Hắn tiện tay luyện hóa Canh Kim Thạch Linh vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy, phẩm chất của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lại tăng lên một chút. Tuy rằng tăng lên không nhiều, nhưng đang tích lũy theo thời gian, thay đổi một cách vô tri vô giác, cuối cùng sẽ sinh ra lột xác.
Mà giờ phút này, thiên kiêu chung quanh đã sợ hãi khiếp vía.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mạnh như vậy.
Một ít thiên kiêu còn ngửi thấy mùi lạ, bọn họ nhìn lại nơi phát ra mùi đó thì khóe miệng không khỏi run rẩy.
Vị Thánh Nữ Tô Bích Ngọc của Bích Lạc Môn có mỹ danh truyền xa trên cổ tinh vực Huyền Nguyên lại bị dọa tè ra quần.
Đường đường là Thánh Nữ mà lại bị dọa tiểu trong quần, truyền ra chẳng phải bị người người nhạo báng sao?
Môi Tô Bích Ngọc đang run rẩy, minh hữu mà nàng cực cực khổ khổ mượn sức lại chết trong tay Quân Tiêu Dao như vậy, không có được chút khả năng phản kháng.
Trái lại khóe miệng Mục Nguyệt Hàn lộ ra nụ cười, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ nhục nhã của Tô Bích Ngọc nói mình không sảng khoái trong lòng là không có khả năng.
Hiện tại Mục Nguyệt Hàn càng cảm thấy may mắn vì mình gặp được Quân Tiêu Dao.
Nếu đổi là kẻ nào khác, đều có khả năng bị Canh Kim Thạch Linh áp chế.
Còn đám người Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu càng lộ ra ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.
“Nếu là Phật Tử đại nhân thì có thể hạ gục Canh Kim Thạch Linh trong nháy mắt hay không?” Giờ khắc này Khổng Huyên cũng không khỏi bắt đầu ngẫm nghĩ.
Sau khi tiện tay luyện hóa Canh Kim Thạch Linh, Quân Tiêu Dao không lãng phí thời gian mà tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Hắn đã có thể cảm giác được, ở nơi sâu nhất trong Côn Bằng Sào có khí huyết cuồn cuộn đang sôi trào.
Mọi người tiếp tục thâm nhập. Không bao lâu sau, bọn họ đi tới cuối Côn Bằng Sào.
Phía trước xuất hiện một cái hồ lớn bao la, mọi người ở đây vô cùng kinh hãi, sau đó cái hồ đột nhiên quay cuồng lên.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, một còn cá lớn màu đen vằn vàng nhảy lên không trung.
Mà sau khi nhảy lên giữa không trung, nó lại biến thành một con bằng điểu, có thể đánh vào cửu thiên, cánh như mây che hết bầu trời!
“Là Côn Bằng!”
“Không thể nào, Côn Bằng còn sống!”
Cảm nhận được khí tức Hồng Hoang uy nghiêm này, rất nhiều thiên kiêu ở đây đều thiếu chút nữa bị đè nằm sấp xuống dưới áp lực khủng bố kia.
“Không đúng, không phải còn sống, mà là đạo văn và khí tức tàn lưu đan chéo thành.” Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương ánh lên tia sáng.
Từ trình độ nào đó mà nói thì Kim Sí Đại Bằng và Côn Bằng cũng có một ít liên hệ, cho nên Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thể cảm ứng được một chút.
Lúc này, con Côn Bằng kia rơi xuống giữa hồ.
Mọi người nhìn chăm chú lại, giữa hồ đột nhiên có một huyết trì nho nhỏ, trong đó có máu tươi đỏ rực mà lộng lẫy, tỏa ra kim quang, cứ như huyết mã não hòa tan.
“Đó tuyệt đối là chân huyết của Côn Bằng!”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương nheo mắt lại, sự nóng bỏng trong mắt khó có thể áp chế được.
Hô hấp của tất cả thiên kiêu đều trở nên dồn dập.
Mà càng làm người ta muốn ngừng thở chính là, chính giữa huyết trì có một khối phù cốt ánh vàng rực rỡ, cứ như lạc ấn chư thiên tinh hà, các loại đạo tắc và hoa văn phức tạp được khắn lên trên đó.
Liếc mắt một cái nhìn lại, có cảm giác làm đầu người ta choáng váng.
“Chẳng lẽ là phù cốt ghi lại Đại thần thông Côn Bằng Côn Bằng!”
Đôi mắt của tất cả thiên kiêu đều hoàn toàn cháy bỏng.
Không phải cơ duyên lớn nhất của Côn Bằng Sào chính là chân huyết Côn Bằng và Đại thần thông Côn Bằng sao?
Đây cũng là mục đích bọn họ hội tụ tại đây, nhưng bọn họ vừa muốn cất bước thì lại nghĩ tới cái gì, lập tức nhìn về phía bóng dáng bạch y tuyệt thế phía trước.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, đánh giá cái huyết trì và phù cốt Côn Bằng kia, trong mắt hiện ra chút kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng không hành động.