Chương 683: Vật liệu thần thánh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn thấy thủ đoạn này của Quân Tiêu Dao, rất nhiều thiên kiêu đế lộ đều kinh hãi. Quân Tiêu Dao đã có đại thần thông Lôi Đế, nếu lần này lại có được Đại thần thông Côn Bằng thì thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt lần nữa.
Cường giả càng ngày càng mạnh chính là đạo lý này.
Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã hiện lên một tia tuyệt vọng. Ở nơi tàn khốc như đế lộ thì cường giả sẽ càng ngày càng mạnh.
Mà kẻ yếu...
Xin lỗi, cả quyền lợi biến yếu cũng không có, chỉ trực tiếp vứt luôn cái mạng nhỏ mà thôi.
Quân Tiêu Dao phá mở Côn Bằng Sào xong thì lấy dáng vẻ cực kỳ ngang ngược xâm nhập vào trong đó.
Chỉ thoáng chốc chung quanh có khí cơ khủng bố hiện lên.
Từng trận văn sát đạo xuất hiện rồi lao thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đưa bàn tay ra, pháp lực dâng trào, tựa như thần ma diệt thế, đánh nát tất cả trận văn.
Thậm chí Mục Nguyệt Hàn đi theo bên cạnh hắn cũng không cần ra tay.
“Thật mạnh...”
Phía sau, các thiên kiêu đế lộ nhìn thấy một mình Quân Tiêu Dao đẩy ngang ra một con đường, trong mắt cũng lộ ra sự chấn động.
Thiên kiêu khác xông vào di tích bí địa, kẻ nào không phải thật cẩn thận, như đi trên băng mỏng, có ai trực tiếp ngang ngược mà đẩy ngang một đường giống như Quân Tiêu Dao chứ.
Rất nhiều thiên kiêu đều lóe mạo ánh sao, đi theo phía sau Quân Tiêu Dao.
Đám người Tô Bích Ngọc, Canh Kim Thạch Linh, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu cũng da mặt dày đi theo phía sau.
“Tưởng chiếm lợi của ta à?”
Quân Tiêu Dao thấy tình cảnh này thì trong mắt hiện lên một tia mỉa mai. Hắn duỗi tay, lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mục Nguyệt Hàn.
“Thần Tử đại nhân?!” trái timMục Nguyệt Hàn nhảy rộn, ngọc nhan ửng hồng.
Chẳng lẽ hiện tại Quân Tiêu Dao có hứng thú?
Nhưng đây là ở trước công chúng mà!
Hay là Quân Tiêu Dao thích kiểu như vậy?
“Thần Tử đại nhân, muốn Nguyệt Hàn thổi tiêu thỉ có thể chờ trở về lại tính không...” Mục Nguyệt Hàn nói với ngọc nhan ửng đỏ.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Mục Nguyệt Hàn này thật là bề ngoài thanh lãnh, nội tâm phong phú quá.
Bước chân hắn chợt lóe, ôm vòng eo Mục Nguyệt Hàn, đảo mắt đã xuất hiện cách đó trăm dặm như thuấn di, đây cũng là một loại năng lực hiện hóa của Không Thư.
“Cái gì!?”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lao vút đi trong nháy mắt, những thiên kiêu đế lộ muốn theo theo phía sau hưởng lợi lập tức trợn tròn mắt.
“A!”
Không bao lâu sau đã có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có thiên kiêu bị trận văn sát đạo cắt đứt ngang thân.
“Hừ, cho dù không dựa vào ngươi thì ta cũng có thể tiến vào trong đó!” Sắc mặt Khổng Huyên không quá đẹp, tay ngọc của nàng ta nở rộ thần quang chín màu để chống chọi lại với sát trận.
Những thiên kiêu còn lại cũng đối kháng với các loại sát trận tàn khuyết, trong nhất thời đã xuất hiện không ít thương vong.
Bên này, sau khi lướt đi mấy trăm dặm thì Quân Tiêu Dao mới buông vòng eo Mục Nguyệt Hàn ra.
Lúc này Mục Nguyệt Hàn mới phục hồi tinh thần lại, thì ra Quân Tiêu Dao chỉ không muốn để những thiên kiêu đó theo sau nhặt chỗ tốt mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mục Nguyệt Hàn lại có một tia thất vọng, nhưng cảm giác thất vọng của nàng nhanh chóng tan đi.
Bởi vì bọn họ đã thông qua một mảnh sát trận kia, trước mắt đều là các loại linh dược bảo vật, rực rỡ muôn màu, sáng mù đôi mắt người ta.
Cho dù Mục Nguyệt Hàn là Thánh Nữ của Quảng Hàn Cung, nhưng khi nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy thì vẫn có cảm giác muốn ngừng thở.
Quân Tiêu Dao lại không có cảm xúc gì, bảo bối trong đó không có bao nhiêu thứ được hắn coi trọng cả.
Có lẽ thứ thật sự có thể lọt vào mắt hắn còn ở sâu bên trong.
Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập.
Mục Nguyệt Hàn thì liên tục thu gom các loại bảo bối trên đường đi.
Phía sau, đám người Khổng Huyên, Canh Kim Thạch Linh, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy những bảo bối đó, bọn họ điên cuồng cướp đoạt.
Lúc này, ở phía trước, Quân Tiêu Dao dừng bước chân lại, bởi vì hắn phát hiện thứ mà mình cảm thấy hứng thú. Đó là một đoạn gỗ xanh đen, nhìn có vẻ rất cổ xưa, không chút nổi bật trong đống bảo vật.
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao lại sáng ngời.
Hắn giơ tay, nắm đoạn gỗ kia lên.
“Đây là... Kiến Mộc.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười.
Kiến Mộc là thần tài (vật liệu thần thành) hi hữu dùng để luyện khí.
Kiến Mộc có kích thước một ngón tay đã đủ trân quý, có thể nói là vật báu vô giá. Mà mảnh Kiến Mộc trước mắt lại to chừng cánh tay.
“Vừa vặn, có thể dung nhập nó vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.” Quân Tiêu Dao thật vừa lòng.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn cần trải qua thời gian dài rèn luyện, thêm vào các loại tiên kim thần tài, cuối cùng mới có thể từng bước lột xác, trở thành đế binh, thậm chí là Tiên Khí vô thượng.
“Đó là Kiến Mộc!”
Đám người Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương nhìn thấy khúc gỗ trong tay Quân Tiêu Dao, trong mắt đều phát ra ánh sáng nóng bổng.
Đây là thần tài hiếm có trên đời, thậm chí còn trân quý hơn một ít tiên kim, nhưng hiện tại Kiến Mộc nằm trong tay Quân Tiêu Dao, bọn họ cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn.
Mà trong mắt Canh Kim Thạch Linh lại phụt ra thần quang xưa nay chưa từng có.
Gã vốn là thần kim hóa linh, nếu có thể lấy được đoạn Kiến Mộc đó rồi cắn nuốt thì cấp bậc sinh mệnh và tu vi của gã nhất định sẽ có biến hóa vượt bậc.
“Nhất định phải có được Kiến Mộc này, nếu ta cắn nuốt luyện hóa nó thì tuyệt đối có thể tu luyện ra không chỉ một luồng tiên khí!”
Canh Kim Thạch Linh nhịn không được. Bản thể của gã là thần kim, lực hấp dẫn của Kiến Mộc đối với gã cực kỳ trí mạng.
“Lấy thân thể Thần Kim của ta thì dù cướp đoạt, hắn ra tay cũng không thể hoàn toàn giết chết ta.”
Canh Kim Thạch Linh rất có tự tin đối với thân thể Thần Kim của mình, gã trực tiếp ra tay.
“Hả? Thực sự có kẻ không muốn sống?”
Nhìn thấy Canh Kim Thạch Linh ra tay, Quân Tiêu Dao kinh ngạc. Trước đó hắn lộ ra thực lực cường đại như vậy mà vẫn có người dám tìm đường chết khiêu khích hắn.
“Khối Kiến Mộc này là của ta!”
Chung quanh Canh Kim Thạch Linh có Canh Kim chi khí nồng đậm trào ra, hóa thành ngàn vạn thanh lợi kiếm màu vàng, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên tia lạnh lẽo, hắn thu lại Kiến Mộc, cất bước đi ra, song chưởng chụp vào Canh Kim Thạch Linh.
“Muốn đánh nhau gần người?” Canh Kim Thạch Linh thấy thế thì ha ha cười.
Gã là thiên kiêu thần kim hóa linh bản xứ trên đế lộ, cho nên cũng không biết Quân Tiêu Dao có được Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cận chiến.
“Nhục thân của ta là vô song, cho dù Diệp Cô Thần có đến cũng không dùng một kiếm diệt được ta!” Canh Kim Thạch Linh vô cùng tự tin.
“Phải không, nhưng bản Thần Tử không phải hắn.”