Chương 682: Diệt linh thân của Hư Không Kiếm Tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà làm sắc mặt nàng ta khó coi chính là, Mục Nguyệt Hàn bị nàng coi là cái đinh trong mắt đã đi tới bên người Quân Tiêu Dao.
Không nghi ngờ gì nữa, người vừa rồi mở miệng muốn xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí chính là Quân Tiêu Dao.
Trong mắt Canh Kim Thạch Linh cũng hiện lên một tia lạnh lẽo, đồng thời cũng có kiêng kỵ.
Dù sao Quân Tiêu Dao dùng một kiếm hạ gục con Thận cấp bậc Thánh Nhân đại viên mãn trong nháy mắt cũng làm gã kinh sợ.
Nhưng Canh Kim Thạch Linh cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, thân thể gã là thần kim, đao thương bất nhập, pháp lực bất xâm. Quân Tiêu Dao muốn đối phó gã cũng không đơn giản như vậy.
Nhìn vẻ mặt chấn động của mọi người, Quân Tiêu Dao thật bình thản. Hắn đã sớm quen với trạng thái đi đến nơi nào cũng bị tứ phương chú ý đến.
Mục Nguyệt Hàn càng cảm thấy cùng chung vinh dự.
“Con mẹ tiên sư nhà nó...” Thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương run rẩy, khóc không ra nước mắt, chỉ mắng một câu chửi tục.
Gã vỗ cánh theo bản năng, muốn chạy trốn.
Trước đó ở Tiên Cổ Đạo Hồ, gã vừa gặp Quân Tiêu Dao thì trực tiếp trốn chạy, căn bản không xuất hiện nổi một tia chiến ý.
Kết quả hiện tại, thật vất vả tới được Côn Bằng Sào, gã cảm thấy mình sắp bay lên cao thì kết quả lại đụng phải sát tinh này.
“Ta thật là xui tám đời mới trêu chọc phải sát tinh Quân Tiêu Dao này.” Sắc mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật khó coi, như sắp khóc tới.
“Là Kim Sí Tiểu Bằng Vương đấy à, đã lâu không gạp, biệt lai vô dạng.”
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đảo mắt qua, lập tức thấy được người quen cũ là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Nói thật, trên đế lộ dài đăng đẳng, nhìn thấy người quen ngày xưa trên Hoang Thiên Tiên Vực khiến Quân Tiêu Dao có chút hoài niệm.
“Thì ra là Thần Tử...” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương quá khó khăn!
“Ngươi chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi trong lời đồn của Hoang Thiên Tiên Vực, Thần Tử Quân gia, không nghĩ tới ngươi cũng là kiếm tu chuyên tu kiếm đạo.” Ánh mắt Hư Không Kiếm Tử lập tức đanh lại.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm giác trên người Quân Tiêu Dao có thứ gì đó hấp dẫn mình.
Giống như là sức mạnh cùng nguồn cội vậy.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Hư Không Kiếm Tử, ngay lập tức, trong mắt hắn hiện lên một tia đen tối.
“Cảm giác này, chẳng lẽ là... Không Thư?”
Cảm nhận của nguyên thần Quân Tiêu Dao còn mạnh hơn Hư Không Kiếm Tử nhiều.
Cho nên hắn cũng nhạy bén mà cảm nhận được, trên người Hư Không Kiếm Tử có dao động của Không Thư.
“Rau hẹ tới.” Quân Tiêu Dao cười nói dưới đáy lòng.
Hắn mở miệng nói: “Bản Thần Tử không phải là kiếm tu, chỉ là tiêu khiển mà thôi.”
“Ngươi dám nhục mạ kiếm đạo!”
Nghe Quân Tiêu Dao không chút để ý mà nói như vậy, trong mắt Hư Không Kiếm Tử lóe lên tia sắc bén.
Có thể thi triển ra kiếm chiêu khủng bố tuyệt luân như thế mà Quân Tiêu Dao lại nói kiếm đạo là tiêu khiển, đây không phải sỉ nhục chứ là cái gì?
“Vậy thôi đã nóng nảy?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt ngước mắt.
“Ngươi vũ nhục kiếm đạo, không xứng thi triển kiếm thuật!” Hư Không Kiếm Tử lạnh nhạt nói.
“A...” Quân Tiêu Dao cười.
“Vậy bản Thần Tử lại nhất quyết muốn tung ra thêm một kiếm.”
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì giữa mày đã lao ra một Trật Tự Thần Liên, chợt hóa thành một tiểu kiếm màu vàng, mơ hồ mang theo khí tức ngập trời.
Đó chính là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Cảm nhận được uy năng khủng bố của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, rốt cuộc Hư Không Kiếm Tử cũng biến sắc.
“Huyền Không Kiếm Thuật!”
Hắn chém xuống một kiếm, hư không nứt toạc, kiếm khí mơ hồ mang theo gió lốc không gian cũng thổi quét ra.
Nhưng...
Tất cả lại bị bẻ gãy nghiền nát trước mặt Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Những kiếm khí đó trực tiếp nổ tung, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đánh thẳng hướng Hư Không Kiếm Tử, xuyên thủng giữa mày hắn.
“Quân Tiêu Dao, ngươi chờ đi, có giỏi thì tới ải mười hai của đế lộ, bổn Kiếm Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Linh thân của Hư Không Kiếm Tử gầm lên một tiếng, trực tiếp nổ nát thành những điểm sáng.
Linh thân của Hư Không Kiếm Tử bị diệt!
Thấy tình cảnh này, rất nhiều thiên kiêu đế lộ cảm thấy sống lưng lạnh cả người.
Đầu tiên là một kiếm giết Thận, hiện tại lại hạ gục Hư Không Kiếm Tử trong nháy mắt.
Tuy rằng Hư Không Kiếm Tử này chỉ là một linh thân, nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều thiên kiêu Chuẩn Thánh.
“Không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực, đồn đãi không phải giả.”
“Có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta có thể nhìn thấy tên họ của Thần Tử Quân gia trên Hoang Thiên Thánh Bảng.”
“Trước kia nam thần của người ta là đám người Diệp Cô Thần, Quân Mạc Tiếu, hiện tại mới biết được, Thần Tử Quân gia mới là nam thần chân chính!” Một ít nữ thiên kiêu đã kích động đến mức mắt sáng ứa ra ngôi sao.
Trái lại sắc mặt đám người Tô Bích Ngọc, Khổng Huyên không được đẹp mấy.
Ngọc Phật Tử trực tiếp trấn áp vật cưỡi Cửu Đầu Sư Tử của Quân Tiêu Dao, sau này nhất định sẽ có cọ xát.
Mà Tô Bích Ngọc và Mục Nguyệt Hàn có thù oán, trước kia Canh Kim Thạch Linh cũng thiếu chút nữa ra tay với Quân Tiêu Dao.
Nghĩ đến đây, Tô Bích Ngọc cảm thấy xương sống ứa ra khí lạnh.
Quân Tiêu Dao không để ý đám người Canh Kim Thạch Linh, hắn có thể diệt sát bọn họ vào bất cứ lúc nào.
Quân Tiêu Dao lại giơ tay, tịnh chỉ thành kiếm, thi triển ra Lục Tiên Kiếm quyết, một kiếm chém thẳng xuống.
Chỉ thoáng chốc, cả đại dương mênh mông giống như bị kiếm này chia làm hai mảnh!
Mà ở đáy biển, một sào huyệt ánh vàng rực rỡ hiện ra ở trong đó!
“Đó là... Côn Bằng Sào thật sự!”
Nhìn thấy sào huyệt màu vàng nằm dưới đáy biển, trong mắt tất cả thiên kiêu đế lộ đều bắn ra ánh sao.
Không nghi ngờ gì nữa, di tàng Côn Bằng Sào thật sự nằm ở đáy biển. Mà đảo nhỏ sào huyệt trên biển trước mặt chỉ là ảo ảnh do Thận huyễn hóa ra mà thôi.
Một kiếm bổ ra mặt biển, Quân Tiêu Dao dẫn đầu bay xuống, Mục Nguyệt Hàn theo sát bên cạnh.
Đám người Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Khổng Huyên, Canh Kim Thạch Linh, Tô Bích Ngọc cũng đi theo.
Còn Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại lộ ra chút giãy giụa.
Vừa rồi gã nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân thì bản năng muốn trốn chạy, nhưng bản thể của gã là Kim Sí Đại Bằng, cơ duyên Côn Bằng Sào này quá phù hợp với gã. Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sự không nỡ lòng rời đi như vậy.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cắn chặt răng rồi cũng đi theo.
Các thiên kiêu đế lộ còn lại cũng chen chúc đi vào.
Ở đáy biển, Côn Bằng Sào màu vàng nở rộ ráng màu sáng lạn. Rất nhiều đạo văn huyền ảo chảy xuôi chung quanh, kim hà xán lạng, thụy khí cuộn trào.
Quân Tiêu Dao điểm ra một ngón tay, sức mạnh lôi đình hội tụ, hóa thành một ngón tay của Lôi Đế, điểm về hướng lối vào của Côn Bằng Sào.
Chỉ thoáng chốc, một tiếng nổ vang lên, lối vào của Côn Bằng Sào trực tiếp bị nổ nát.
“Là đại thần thông Lôi Đế...”