Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 695 - Chương 695 - Ra Oai Phủ Đầu

Chương 695 - Ra oai phủ đầu
Chương 695 - Ra oai phủ đầu

Chương 695: Ra oai phủ đầu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đúng lúc này, trong đạo tràng truyền đến một tiếng cười lạnh nhạt: “Ha hả, không hổ là người có dũng khí, dám cướp đi cơ duyên của bổn Thái Tử, Quân Tiêu Dao, đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực thật sự có chút bản lĩnh.”

Sau khi tiếng nói lạnh lùng kia truyền ra, trong một kiến trúc của đạo tràng bỗng có sóng to hóa thành cột nước dâng lên, một bóng dáng hiện thân.

Đây là một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc dài màu xanh biển tỏa ra những điểm sáng lấp lánh. Hắn mặc Thất Hải Giao Long Giáp, cầm Hải Vương Tam Xoa Kích trong tay. Đó chính là Tam Thái Tử Hải Thần đến từ cổ tinh vực Hải Dương.

Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn vào Quân Tiêu Dao, sau đó hơi đảo qua, lại không tìm thấy bóng người mình muốn tìm.

“Ngư Mỹ Nhân đi đâu?” Trong lòng Tam Thái Tử Hải Thần có chút nghi hoặc.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, trước mắt phải tập trung chủ yếu vào Quân Tiêu Dao.

Trong một kiến trúc khác của đạo tràng, có phật quang màu vàng mãnh liệt bắn ra.

Rất nhiều thiên kiêu bị phật quang này chiếu rọi trúng đều hơi hoảng hốt, dường như sinh ra xúc động muốn bái lạy.

Một lát sau, bọn họ mới giật mình tỉnh lại, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ mãnh liệt.

Chỉ là một luồng phật quang thôi mà đã làm dao động tâm thần bọn họ, rốt cục Ngọc Phật Tử kia khủng bố đến mức nào?

Trong phật quang đầy trời, bóng dáng Ngọc Phật Tử cũng hiện ra.

Hắn mặc thiền y màu ngọc, mặt quan như ngọc, hàm chứa mỉm cười, giống như phật đà cầm hoa mà cười.

Hiện thân không chỉ một mình hắn, những thiên kiêu tùy tùng bị hắn độ hóa cũng đi theo đến.

Còn có Cửu Đầu Sư Tử bị trấn áp, nhìn thấy bóng dáng đã lâu không gặp của Quân Tiêu Dao, nó nước mắt lưng tròng, ngao ngao kêu gào.

“Chủ nhân, chủ nhân, là ta, Cửu Đầu Sư Tử, hu hu, rốt cuộc ngài cũng tới, ta khổ quá mà!” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên, nước mắt lưng tròng, giống như gặp được thân nhân thân thiết nhất.

“Cẩu Thặng, xem ra ngươi còn đầy sức sống lắm, ta cũng không cần lo lắng cho ngươi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười và nói.

Nước mắt Cửu Đầu Sư Tử lập tức ngừng, một ít thiên kiêu chung quanh đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn Cửu Đầu Sư Tử.

Cẩu Thặng, cái tên này...

“Chủ nhân, đã lâu không gặp, có thể đừng đề cập tới lịch sử đen tối của ta không?” Cửu Đầu Sư Tử nghiến răng nghiến lợi.

Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngọc Phật Tử, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Ngọc Phật Tử này thật sự có chút bản lĩnh, không chỉ thực lực cường đại, hình như sức mạnh nguyên thần cũng vượt qua thiên kiêu bình thường.

“Khó trách có thể độ hóa người khác.” Quân Tiêu Dao thầm nói.

“Ngươi chính là Quân Tiêu Dao đúng không, khinh nhục một nữ tử yếu đuối, thật làm mất phong phạm Thần Tử.” Ngọc Phật Tử vẫn híp mắt mỉm cười.

“Phật Tử đại nhân, ngươi nhất định phải trấn áp tên này!”

Khổng tước chín màu dưới chân Quân Tiêu Dao phun ra tiếng người, trong giọng nói mang đầy mong đợi. Nàng hy vọng Ngọc Phật Tử có thể trấn áp Quân Tiêu Dao, trút cơn giận thay cho nàng ta.

“Ồn ào.” Quân Tiêu Dao đạp một chân xuống.

Khổng tước chín màu phát ra kêu thảm thiết.

Nụ cười của Ngọc Phật Tử chợt tắt.

“Sao không tiếp tục cười, cứ híp mắt, thật sự cho rằng nheo mắt lại đều là quái vật sao?” Khóe môi Quân Tiêu Dao hiện ra nụ cười lạnh.

Hắn cũng rất phiền chán hạng người dối trá này.

“Hừ, cần gì lắm miệng với người này, dù sao chỉ cần hắn dám tiến vào Địa Ngục Tinh thì đừng mong sống sót đi ra!” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh ại truyền ra.

Một kiếm khách áo xanh đạp lên thanh phi kiếm rồi lao vút lên, không gian quanh người chấn động, kiếm khí cuồn cuộn.

Đó chính là Hư Không Kiếm Tử. Chẳng qua lúc này hắn đã là bản tôn, khí tức cường đại hơn linh thân ở Côn Bằng Sào trước đó quá nhiều quá nhiều.

Khi Hư Không Kiếm Tử hiện thân, Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được Không Thư mà hắn từng lĩnh ngộ.

Mà lúc Hư Không Kiếm Tử nhìn thấy Quân Tiêu Dao, cũng có thể cảm ứng được không gian quanh người Quân Tiêu Dao đang hơi chấn động.

“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là!” Trong mắt Hư Không Kiếm Tử bắn ra ánh sao ba thước.

Không Thư!

Trên người Quân Tiêu Dao có nửa cuốn Không Thư còn lại mà hắn tha thiết ước mơ.

Hư Không Kiếm Tử hít sâu một hơi, đè nén hưng phấn trong lòng xuống.

Hắn phải có được nửa cuốn Không Thư kia, cho dù là phải trả cái giá như thế nào.

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao và Hư Không Kiếm Tử đều trở nên thâm thúy. Bọn họ rất ăn ý mà không nói toạc ra chuyện về Không Thư. Chờ sau đó, xem ai có thể lấy được nửa cuốn Không Thư trên người đối phương.

Ba tiểu đầu sỏ hiện thân đã hoàn toàn đẩy bầu không khí lên đến cao trào. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.

Tam Thái Tử Hải Thần lạnh nhạt mở miệng nói: “Quân Tiêu Dao, tuy ngươi không yếu, nhưng đế lộ này không phải là thiên hạ của một mình ngươi.”

“Hiện tại giao đại thần thông Côn Bằng, chân huyết Côn Bằng ra thì bổn Thái Tử có thể không đối đầu với ngươi.”

Tam Thái Tử Hải Thần cũng không ngốc, tuy rằng Quân gia không có khả năng tự mình nhúng tay vào cuộc tranh đấu của đế lộ, nhưng bối cảnh của Quân Tiêu Dao phơi bày ngay trước mắt.

Cho dù hắn là Tam Thái Tử của cổ tinh vực Hải Dương, cũng không thể không kiêng kỵ.

Bởi vậy, nếu có thể trực tiếp có được chỗ tốt, hắn cũng không cần đối đầu với Quân Tiêu Dao, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.

Quân Tiêu Dao cười, khẽ gật đầu và nói: “Ngươi nói không tồi, bản Thần Tử thật sự có thứ muốn tặng cho ngươi.”

Vừa dứt lời, Quân Tiêu Dao vỗ vỗ tay.

Trong đôi mắt xinh đẹp Mục Nguyệt Hàn đang đứng bên cạnh hiện ra một tia lạnh lẽo trào phúng, lập tức ném thứ bị vải bao lấy cho Tam Thái Tử Hải Thần.

“Nga? Hay là đã sớm chuẩn bị tốt?” Tam Thái Tử Hải Thần lộ ra chút nghi hoặc.

Hắn nhận lấy thứ này, vừa mở ra thì một cái đầu nữ nhân máu chảy đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ mà vặn vẹo lập tức xuất hiện trước mắt.

Oanh!

Tam Thái Tử Hải Thần như bị sét đánh, đại não đang nổ vang!

“Ngư Mỹ Nhân!” Đồng tử của Tam Thái Tử Hải Thần co rụt thành kích thước lỗ kim, sau đó ngửa mặt lên trời thét lên, mái tóc màu xanh nước biển tung bay, đã phẫn nộ tận trời.

Tuy Ngư Mỹ Nhân chỉ là một trong những đạo lữ của hắn, nhưng lại là đạo lữ hắn coi trọng và thích nhất. Kết quả hiện tại chỉ còn lại một cái đầu lạnh như băng.

“Thế nào, ngươi còn thích món quà mà bản Thần Tử đưa cho không?” Quân Tiêu Dao khoanh tay, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa mà thản nhiên.

Thấy tình cảnh này, rất nhiều thiên kiêu đế lộ đều trái tim băng giá.

Ai cũng nói Ngọc Phật Tử là tiếu diện hổ. Hiện tại họ lại cảm thấy trình độ xấu xa của Thần Tử Quân gia không nhường một tấc.

Bình Luận (0)
Comment