Chương 696: Thân thể đối kháng chí tôn khí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bổn Thái Tử muốn ngươi chết!”
Tam Thái Tử Hải Thần cầm Hải Vương Tam Xoa Kích trong tay, trực tiếp đâm mạnh về hướng Quân Tiêu Dao.
Hiện tại thì cái gì mà Quân gia, cái gì mà bối cảnh, hắn ta không kiêng kỵ gì nữa. Quân Tiêu Dao đã dẫm lên đầu hắn rồi, nếu hắn còn nén giận thì đạo tâm sẽ hỏng mất.
Hải Vương Tam Xoa Kích màu vàng kim mang theo một luồng bí lực chí tôn đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Đây rõ ràng là một thanh chí tôn khí hi hữu.
Cổ tinh vực Hải Dương có một cây đế binh chân chính, mang tên là Hải Thần Tam Xoa Kích.
Mà tuy Hải Vương Tam Xoa Kích này chỉ là vật phỏng chế của đế binh, nhưng cấp bậc cũng đạt tới trình độ chí tôn khí.
Tam Thái Tử Hải Thần giáng một kích ra, quả thực như biển sao đầy trời mãnh liệt lao ra cùng với Hải Vương Tam Xoa Kích, uy năng khiến lòng người kinh sợ.
Quân Tiêu Dao thấy thế, cũng không tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, mà chỉ vươn một bàn tay.
Tình cảnh này làm rất nhiều thiên kiêu đế lộ chung quanh đều mở to hai mắt nhìn.
“Đừng nói cho ta biết là Thần Tử Quân gia muốn lấy thân thể chống đỡ chí tôn khí?”
“Sao có thể, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể, trong tình trạng chưa tu luyện đến nơi đến chốn thì không có khả năng chống đỡ được chí tôn khí!”
Chiêu này của Quân Tiêu Dao khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Trong mắt Tam Thái Tử Hải Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, nếu có thể thuận thế diệt sát Quân Tiêu Dao như vậy thì hắn sẽ thật sự làm rúng động đế lộ.
Đến về hậu quả?
Quân Tiêu Dao đã đánh chết đạo lữ của hắn, đạp lên đầu mà nhục mạ hắn, hắn còn có thể lo đến hậu quả gì?
“Chết đi!”
Tam Thái Tử Hải Thần bùng nổ sức mạnh Thánh Nhân, cầm lấy Hải Vương Tam Xoa Kích đâm thẳng vào ngực Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại vươn hai ngón tay ra.
Leng keng!
Cứ như hai thiên binh va chạm với nhau, còn có vệt lửa bắn ra.
Ngay sau đó, Tam Thái Tử Hải Thần dại ra.
Quân Tiêu Dao lấy ngón trỏ và ngón giữa, kẹp lấy mũi kích của tam xoa kích. Sức mạnh cuồn cuộn giống như biển rộng kia trực tiếp dừng hẳn lại giữ hai đầu ngón tay của Quân Tiêu Dao.
Đồng tử của tất cả thiên kiêu đứng quan sát chung quanh co rụt lại, tâm thần bỗng chấn động.
“Thật sự chặn được?”
“Nhục thân của Thần Tử Quân gia yêu nghiệt đến cỡ nào?”
“Rốt cuộc Hoang Cổ Thánh Thể của Thần Tử Quân gia đã đánh vỡ mấy lớp gông xiềng, sao thân thể có thể mạnh đến trình độ này?”
Tất cả thiên kiêu đều không thể tưởng tượng, dựa vào nhục thân để chống đỡ chí tôn khí, quả thực là sống tới tuổi này còn chưa nhìn thấy!
“Nhục thân thật mạnh, không yếu hơn chủ nhân bao nhiêu.” Trong chỗ tối, người mặc áo choàng đen cũng kinh nghi nói nhỏ.
“Ngươi...” Vẻ mặt Tam Thái Tử Hải Thần trở nên ngẩn ngơ.
Cánh tay hắn chấn động, pháp lực Thánh Nhân rót vào trong đó, muốn chấn văng ngón tay của Quân Tiêu Dao ra.
Nhưng hại ngón tay kia cứ như mang theo sức mạnh của hàng tỉ quân, khóa chặt lại Hải Vương Tam Xoa Kích.
“Buông ra!” Trong mắt Tam Thái Tử Hải Thần hiện ra sự kinh hãi tức giận.
Chuyện này quá mất mặt, làm tổn hại uy danh của hắn.
Quân Tiêu Dao búng tay, lực phản chấn khủng bố dâng trào, cả cây Hải Vương Tam Xoa Kích chấn động ong ong, trực tiếp cong thành một đường cong.
Sau đó vẻ mặt Tam Thái Tử Hải Thần bỗng biến đổi, chạy nhanh buông tay ra.
Nhưng sức mạnh khủng bố kia vẫn đánh sâu vào người hắn. Tuy rằng trên người Tam Thái Tử Hải Thần có Thất Hải Giao Long Giáp phòng hộ, nhưng vẫn bị chấn động đến kêu lên một tiếng, miệng ọc lên chút tanh ngọt.
Trong ánh hắn mắt hiện ra chút hoảng sợ.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là một cái búng tay nhẹ nhàng của Quân Tiêu Dao mà thôi.
“Búng tay một cái thôi đã đẩy lui Tam Thái Tử Hải Thần?”
Ánh mắt của Hư Không Kiếm Tử, Ngọc Phật Tử cũng trở nên nghiêm nghị. Trước nay bọn họ chưa từng coi thường Quân Tiêu Dao, nhưng biểu hiện của Quân Tiêu Dao vẫn nằm ngoài dự đoán của họ.
“Ta không tin, lại đến!” Tam Thái Tử Hải Thần xấu hổ và giận dữ, muốn ra tay lần nữa để rửa mối nhục.
Lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên: “Đều dừng tay!”
Trong đạo tràng, một bóng người đạp lên hư không đi đến, là một vị thống lĩnh của Hổ Lao Quan.
“Địa Ngục Tinh sắp mở ra, khi đó các ngươi muốn đấu thế nào cũng được, nhưng hiện tại đang ở đạo tràng, không thể làm bậy!”
Vẻ mặt của của thống lĩnh này thậtcương ngạnh lạnh nhạt, như phán quan thiết diện vô tư.
Nhưng Tam Thái Tử Hải Thần lại tức giận muốn nổ tung, lúc Quân Tiêu Dao ra tay, sao không thấy hắn hiện thân chủ trì quy tắc. Hiện tại hắn ta có hại, muốn phản kích thì thống lĩnh này lại xuất hiện.
Xem thường người khác như vậy sao!
“Vậy lúc đó rồi tính sau, dù sao bản Thần Tử là người giữ quy tắc nhất.” Quân Tiêu Dao cười khẽ, cũng không sốt ruột.
Lời này làm vô số người đều thầm mắng.
Là ai nói muốn máu nhuộm Kiếm Môn Quan?
Là ai giết người trước mặt mọi người ở Hổ Lao Quan?
“Quân Tiêu Dao tuân kỷ thủ pháp, cổ nhân không gạt ta.” Một ít thiên kiêu thầm mắng trong lòng.
Ngọc Phật Tử nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao, sau đó nhìn về phía khổng tước dưới thân hắn và nói: “Khổng Huyên, nhẫn nại thêm một lúc, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.”
Trong mắt Hư Không Kiếm Tử cũng chứa đầy chiến ý, hắn nhất định phải có được Không Thư trên người Quân Tiêu Dao.
Tam Thái Tử Hải Thần ôm đầu Ngư Mỹ Nhân, trong mắt hiện ra lạnh lẽo tận xương.
Hắn không nói lời nào nữa, nhưng hiển nhiên, thù hận giữa hắn và Quân Tiêu Dao đã là không chết thì không ngừng.
Mà ngay khi bầu không khí hơi dịu lại, nỗng nhiên, Địa Ngục Tinh màu đỏ sậm nơi xa bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Một sức mạnh oán niệm khủng bố hóa thành sương mù cuồn cuộn đỏ rực mà dày đặc, gần như bao phủ cả viên Địa Ngục Tinh.
“Xem ra độ khó cuộc thí luyện lần này còn tàn khốc hơn những lần trước, tầng thứ mười chín Địa Ngục Tinh trong truyền thuyết có mở ra hay không?”
Trong mắt thống lĩnh hiện ra chút nặng nề.
Có thể nói Địa Ngục Tinh là một trong những nơi thí luyện hung hiểm nhất trên đế lộ này, thiên kiêu có thể tồn tại đi ra từ bên trong mười người không đến một.
Nhưng dù vậy, vẫn có vô số thiên kiêu người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Bởi vì vào Địa Ngục Tinh có cơ hội tìm được Tiên Tủy ngưng luyện ra tiên khí. Thậm chí nếu vận khí càng tốt, tìm được một mạch khoáng Tiên Tủy cũng xem như cơ duyên nghịch thiên, đời cũng lên hương.