Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 757 - Chương 757 - Quân Tiêu Dao Thanh Thản Sinh Hoạt, Muốn Nhiều Người Vận Động?

Chương 757 - Quân Tiêu Dao thanh thản sinh hoạt, muốn nhiều người vận động?
Chương 757 - Quân Tiêu Dao thanh thản sinh hoạt, muốn nhiều người vận động?

Chương 757: Quân Tiêu Dao thanh thản sinh hoạt, muốn nhiều người vận động?

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tiêu Dao, thoải mái không?” Khương Thánh Y mềm mại hỏi.

“Đương nhiên là thoải mái, trên đời này có ai có thể được Thánh Y tỷ như Thần Nữ hầu hạ như vậy chứ?” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng mà thích thú.

Chỉ sợ thế nhân đều cho rằng hiện tại hắn đang chịu áp lực rất lớn. Không ngờ hắn càng nhẹ nhàng, càng hưởng thụ hơn trước kia.

Thiên Đạo càng đè ép thì hắn càng tiêu sái tùy ý, Khương Thánh Y nghe vậy thì gương mặt đỏ lên.

Quân Tiêu Dao càng ngày càng biết tán tỉnh.

Mà đúng lúc này, bên linh tuyền bỗng có tiếng bước chân vang lên.

“Ai?” Khương Thánh Y hơi kinh hãi.

Đây là sân tư nhân của nàng, không có khả năng có người tới gần.

“Thánh Y tỷ...”

Trong sương mù, Khương Lạc Ly đỏ mặt, đôi tay nắm một cái khăn lụa che lại thân thể trơn bóng, dịch bước đi tới.

“Ta cũng muốn tắm.” Đôi mắt Khương Lạc Ly chuyển động như bánh xe, nói lên khe khẽ.

Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt nàng lại luôn liếc về phía Quân Tiêu Dao, hiển nhiên là có dụng ý khác.

“Hừ, còn có ta nữa!” Một tiếng hừ nũng nịu truyền đến, chỉ thấy Tiểu Ma Tiên cũng theo tới.

Nàng cũng chỉ mặc một cái áo lót hơi mỏng, khuôn mặt nhỏ nửa thanh thuần, nửa quyến rũ, trông thật tinh quái.

“Ai cho ngươi tới đây?” Khương Lạc Ly nhướng đôi mày đẹp lên mà nói.

“Thế nào, ngươi đến mà ta không thể tới sao?” Tiểu Ma Tiên nói.

Hai loli gặp mặt thì luôn không ngừng cãi vã. Nhưng làm người ta kinh ngạc chính là, Yến Thanh Ảnh cũng tới.

Khí chất của nàng ta hắc ám lãnh diễm, nhưng lúc này cũng đỏ mặt, nàng ta khẽ nói: “Công tử, Thanh Ảnh tới đấm chân cho ngài.”

Kế tiếp, những nữ tử Long Cát công chúa, Mục Nguyệt Hàn, Quân Mộc Lan, Quân Tuyết Hoàng đều tới.

Các nàng đều mặc rất mỏng manh, lộ ra đường cong yểu điệu và cánh tay đôi chân tuyết trắng. Thậm chí cả Tiểu Tiên Nhi cũng tới.

Quân Tiêu Dao hơi sửng sốt, một lát sau mới nói: “Các ngươi là... Muốn vận động nhiều người?”

Nữ tử bên người Quân Tiêu Dao đều mỗi người một vẻ, có khí chất phong tình khác nhau.

Có xinh đẹp lạnh lẽo.

Có thanh tú đáng yêu.

Có ôn nhu.

Có cao quý.

Có thể nói, nếu các nam tử khác có thể có được một trong số đó cũng là có phước ba đời.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, thấy nhiều quá nên cũng lơi lỏng bình thường.

Hắn không phải thánh nhân thanh tâm quả dục, nhưng cũng không phải khẩu pháo hình người biết đi.

Trước khi chưa thật sự đạt tới mục tiêu của mình thì hắn sẽ không dừng chân vì ai cả.

“Thế nào, không chào đón sao, vậy tỷ đi là được.” Quân Mộc Lan nâng bộ ngực nặng trĩu lên và nói.

“Xin chư vị tùy ý.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và lắc đầu.

“Tiêu Dao tiểu ca ca, có nhiều mỹ nhân như vậy chơi với ngươi, ngươi phải thấy đủ chứ, đây là Thất Bộ Đảo mà ta mang đến.”

Tiểu Ma Tiên cười hì hì, lấy ra một bầu rượu ngon thật lớn.

Thất Bộ Đảo có ngụ ý là uống vào rồi đi bảy bước là ngã.

“Tiêu Dao ca ca, ta tới rót rượu cho ngươi!” Khương Lạc Ly chủ động nhận lấy chén rượu, muốn rót rượu cho Quân Tiêu Dao.

Yến Thanh Ảnh thì ngồi xuống bên cạnh Quân Tiêu Dao, đấm chân cho hắn.

Quân Tuyết Hoàng mặc một cái áo lót màu lam, ngồi xuống bên còn lại của Quân Tiêu Dao để đấm lưng.

Nhìn từ khía cạnh nào đó thì đây cũng coi như vận động nhiều người.

Quân Tiêu Dao nhận lấy ly rượu Khương Lạc Ly rót rồi uống một hơi cạn sạch.

“Đây là cảm giác tỉnh có thể tát chết người, say thì gối đầu lên đùi mỹ nhân sao, khó trách thế nhân đều muốn làm đế vương.”

“Nhưng Quân Tiêu Dao ta còn tiêu dao hơn đế vương vạn lần!”

Quân Tiêu Dao cười, hình như còn cảm thấy chưa đã ghiền, hắn trực tiếp ném chén rượu ra, cầm lấy cả bầu rượu mà uống.

“Tiêu Dao tiểu ca ca, ngươi muốn say đến ba năm sao!” Tiểu Ma Tiên kêu lên.

Uống hết bầu rượu này, không đến mức trực tiếp uống chết, nhưng thiên kiêu bình thường cũng không phải không có khả năng say đến mấy năm.

Quân Tiêu Dao lại không thèm để ý, lấy tu vi thể chất của hắn thì sẽ không uống say. Nhưng Quân Tiêu Dao không cố tình áp chế men rượu, hắn muốn say.

Quân Tiêu Dao vừa uống thả cửa, vừa tùy ý ngâm nga.

“Dữ sinh câu lai nhân trung thủ, duy ngô dữ thiên đồng kì thọ.”

“Lưỡng cước đạp phiên trần thế lãng, nhất kiên đam tẫn cổ kim sầu!”

Dịch nghĩa: Sinh ra người kiệt xuất đứng đầu, nhưng chỉ có ta thọ ngang với trời; Hai chân ta đạp ngã con sóng trần thế, tấm lưng ta gánh vác nổi sầu cổ kim.

...

"Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lí lộ vân hòa nguyệt."

"Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết!"...

Dịch nghĩa: Ba mươi công danh chỉ là bụi và đất, tám ngàn dặm đường có mây và trăng; Đừng sống uổng thời gian, đến khi tóc đen trên đầu thiếu niên hóa bạc thì chỉ có một mình hối hận bi thương

"Vật đổi sao dời? Đời đời kiếp kiếp, kẻ thiên cổ phong lưu chỉ có Tiêu Dao ta!"

Quân Tiêu Dao mặc sức mà uống, tóc đen phiêu diêu, tiêu sái tùy ý, như tiên rượu.

Khi hắn ngâm nga, một luồng ngạo khí lao thẳng lên trời, làm nhật nguyệt sao trời cuộn trào, lay động cả cửu tiêu!

Giờ khắc này, toàn bộ Hàm Cốc Quan đều đang rung động!

“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?”

“Là Thần Tử Quân gia, hình như hắn đang... Ngâm thơ!”

“Thần Tử Quân gia còn có nhã hứng ngâm thơ sao?”

“Dữ sinh câu lai nhân trung thủ, duy ngô dữ thiên đồng kì thọ, Thần Tử Quân gia đang tự so sánh với trời xanh, khiêu khích Thiên Đạo sao?” Có thiên kiêu chiêm nghiệm câu thơ, lập tức kinh hãi nói.

“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết...” Một ít tu sĩ lẩm bẩm, không biết vì sao lại bị xúc động, trong mắt có lệ rơi xuống.

Đế lộ này quá tàn khốc. Tàn khốc đến mức khiến đạo tâm một ít thiên kiêu hỏng mất, căn bản kiên trì không nổi nữa.

Không phải suy sút trên đế quan thì đã chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.

Nhưng giờ phút này, nghe câu thơ đó, trong mắt một ít thiên kiêu dần có ngọn lửa bốc cháy lên.

“Thần Tử Quân gia đánh cờ với trời mà còn hào hùng vạn trượng như vậy, chút khó khăn của chúng ta đã là cái gì chứ?”

“Không sai, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết, ta muốn tiếp tục đi con đường này!”

“Mặc dù đã định trước cuối cùng vẫn tầm thường, nhưng ta vẫn muốn lăn lộn đến chết, đây là con đường thuộc về ta!”

Rất nhiều tu sĩ bị cảm nhiễm, vành mắt ửng đỏ.

Bình Luận (0)
Comment