Chương 767: Thiên Nữ Diên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mái tóc tím xõa tung của hắn ta cực kỳ tuấn lãng, trong mắt có thần quang màu tím lóe qua, đó là thần thông thiên phú của hắn ta.
“Tử Thiên Tiêu, ngươi vẫn thích mộng tưởng hão huyền trước sau như một.” Thái Hư Thánh Tử lạnh nhạt nói.
“Vậy tối nay chúng ta tới so một lần, xem ai có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Nữ Diên.” Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông nói.
“A...” Tần Tử Mặc Tần gia chỉ cười, chưa nói cái gì.
Nhưng vẻ mặt của ba vị thiên kiêu còn lại lại trở nên trịnh trọng, như gặp phải đại địch.
Bàn về thân phận bối cảnh thì Tần Tử Mặc mạnh nhất nơi đây, xem như người cạnh tranh mạnh nhất. Cho dù là Thần Nữ Phường cũng phải nể mặt Tần gia vài phần, không thể khinh thường lơ là.
Đương nhiên, tiền đề là không tính Quân Tiêu Dao vào.
Dù sao đừng nói là ở Hoang Thiên Tiên Vực, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực thì bối cảnh của Quân Tiêu Dao cũng là tôn quý nhất.
Đèn rực rỡ mới lên, cả đám thiên kiêu hội tụ trên tầng cao nhất của cao lầu, chờ đợi chính chủ giá lâm.
Troong lúc đó, có rất nhiều thị nữ mỹ lệ mặc quần áo hơi mỏng tiến đến hầu hạ các thiên kiêu kia. Có thị nữ nhìn thấy Quân Tiêu Dao khí chất bất phàm thì, muốn tiến lên hầu hạ, lại bị Quân Tiêu Dao từ chối.
Ngược lại Lục Nhân Giáp rất hưởng thụ thị nữ mỹ lệ bóp vai cho hắn ta.
“Xem ra công tử chướng mắt những dung chi tục phấn đó.” Lục Nhân Giáp cười nói.
Quân Tiêu Dao không tỏ ý kiến.
Ánh mắt hắn đã bị những nữ tử Khương Thánh Y kia làm trở nên rất kén chọn.
Dù sao lấy thân phận địa vị của hắn thì nữ tử có thể xứng đôi với hắn là rất ít rất ít. Cho dù muốn hầu hạ hắn cũng phải nhìn có tư cách kia hay không.
Tần Tử Mặc của Tần gia, Tử Thiên Tiêu của Tử tộc, Thái Hư Thánh Tử của Thái Hư thánh địa, còn có Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông đều ngồi ở hàng trước nhất, trên vị trí tốt nhất.
Quân Tiêu Dao xem nhẹ ba người còn lại, ánh mắt dừng lại trên người Tần Tử Mặc.
“Tần gia à, Thủy Hoàng đại đế - tổ tiên của Tần gia cũng rất nổi tiếng.” Quân Tiêu Dao nỉ non nói.
Tuy Tần gia không phải thế lực trên Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng cũng rất có danh tiếng trong các Hoang Cổ thế gia.
Một vị tổ tiên của họ là Thủy Hoàng đại đế từng trấn áp một thời đại, hào quang lộng lẫy, trực tiếp tăng cao địa vị của toàn bộ Tần gia lên một mảng lớn.
Địa vị của Thủy Hoàng đại đế ở Tần gia tương đương với Khí Thiên đại đế ở Quân gia.
Đương nhiên, nếu thật sự so sánh với Quân gia thì Tần gia vẫn theo không kịp, có vẻ non nớt hơn. Dù sao Quân gia chính là tồn tại có thể tranh đoạt khí vận với Tiên Đình vô thượng.
Hình như đã nhận ra cái nhìn chăm chú đó, Tần Tử Mặc quay đầu lại, liếc nhìn Quân Tiêu Dao ngồi ở phía sau một cái.
“Người nọ là kẻ thần bí đánh chết bốn tiểu thánh ở bên ngoài Thương Khâu cổ tinh.” Tần Tử Mặc thầm nghĩ.
Nhưng Tần Tử Mặc cũng không để ý, giống như đảo qua người qua đường một cái rồi thu ánh mắt lại.
Mục tiêu hôm nay của hắn ta là gối đầu trò chuyện thâu đêm với Thiên Nữ Diên.
Tần Tử Mặc cho rằng mình đã ổn, dù sao ở đây chỉ có ba người bọn Tử Thiên Tiêu có thể tranh phong với hắn mà thôi. Nhưng bối cảnh thực lực của bọn họ đều không bằng mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Tử Mặc nhếch lên một nụ cười như định liệu trước.
Theo dòng thời gian chuyển dời, rất nhiều thiên kiêu ở đây đã có chút không kiên nhẫn.
Rất nhiều người trong bọn họ đều cố ý nán lại Thương Khâu cổ tinh để được liếc nhìn Thiên Nữ Diên một cái.
Mà trong lúc mọi người ở đây nóng lòng chờ đợi, một giọng nữ giống như tiếng trời đột nhiên vang lên: “Nô gia đã để chư vị đợi lâu.”
Thanh âm này như tiên linh lay động, chỉ thoáng chốc đã vuốt phẳng nôn nóng trong lòng mọi người.
“Tới rồi tới rồi!”
Các thiên kiêu ở đây đều ngồi nghiêm chỉnh, sợ xấu mặt trước mặt tiên tử.
Trên đỉnh của cao tầng đột nhiên mở ra, ánh sao từ từ chiếu xuống.
Trong những điểm ánh sao trong suốt lộng lẫy kia, một vị tiên tử tuyệt đại như tiên giáng trần. Đó là một thiếu nữ đẹp như tinh linh, trên người mặc chiếc váy lụa màu xanh lơ, nàng ta được ánh sao làm nổi bật lên, đẹp tựa ảo mộng.
Mái tóc đen theo gió đêm mà phất phới, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp, mi như thúy vũ (Lông chim trả), da thịt như tuyết trắng, vòng eo mảnh khảnh, răng đều như bắp.
Dung nhan của nàng ta gần như hoàn mỹ, không tìm ra chút tỳ vết nào. Đôi chân thon dài mà thẳng tắp trong trẻo kia có mang đôi tất chân màu trắng được đan thành từ tơ tằm Tuyết Ngọc.
Tơ trắng kéo đến đùi, để lại một phần da đùi trắng trẻo mịm màng đến cực điểm.
Phần tuyệt đối thần bí kia như dụ dỗ người ta nhìn trộm.
“Thì ra là tơ trắng...” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Hắn thật sự hiểu ra.
Hiện tại hắn đã rõ vì sao thanh danh của Thiên Nữ Diên lại lớn như vậy. Có nam nhân nào có thể ngăn cản sức quyến rũ của tơ tằm trắng kia chứ?
Lục Nhân Giáp ngồi bên cạnh đã nhìn lom lom, miệng khô lưỡi đắng, nhìn như Trư ca nhập vào người.
Cho dù là các thiên kiêu như Tần Tử Mặc, Tử Thiên Tiêu, tuy không đến mức mất kiểm soát, nhưng hô hấp cũng gần như tạm dừng.
Vẻ đẹp của Thiên Nữ Diên đủ để khiến người ta hít thở không thông.
“Cảm tạ chư vị tiến đến tham gia, nô gia dâng lên một khúc trước.” Tiếng nói của Thiên Nữ Diên như hạt châu rơi trên mâm ngọc.
Nàng khẽ nâng cổ tay trắng nõn, lấy ra một cây sáo ngọc, bắt đầu thổi lên khe khẽ.
Dưới trời sao, người ngọc thổi sáo, hình ảnh tuyệt đẹp này khiến tất cả thiên kiêu ở đây như say mê trong đó.
Chỉ co Quân Tiêu Dao vươn ngón tay gõ lên tay vịn, vẻ mặt thật bình thản.
“Khí tức của nàng ta...” ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.
Hắn nhận thấy Thiên Nữ Diên có chút không bình thường.
Một khúc kết thúc, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.
“Tuyệt, tuyệt, khúc này chỉ có ở trên trời!”
“Một khúc của Thiên Nữ Diên khiến ta ngô quên cơm ba ngày.”
Các thiên kiêu ở đây đều tán thưởng, trong mắt lập loè kinh diễm.
Lúc này Thiên Nữ Diên như có ánh sao khoác trên người, trông vô cùng thánh khiết, cứ như tiên tử trong lúc vô ý rơi xuống phàm trần, đâu còn chút khí tức hồng trần nào nữa.