Chương 768: Một vũ tuyệt thế khuynh thành
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu nàng không tiết lộ thân phận, không ai cho rằng nàng là hoa khôi của Thần Nữ Phường. Cho dù là những tiên tử cổ giáo, Thánh Nữ thánh địa cũng không sánh bằng sự nhã khiết xuất trần của nàng ta .
Sóng mắt của Thiên Nữ Diên lưu chuyển, lần lượt đảo qua mọi người ở đây.
Mỗi một nam tử bị ánh mắt nàng đảo qua đều cảm thấy ngực tê dại, như bị thứ gì đánh trúng, dù là đám người Tần Tử Mặc cũng không ngoại lệ.
Sau đó, ánh mắt Thiên Nữ Diên đã nhìn vào bóng dáng được tiên quang bao phủ ngồi ở hàng sau cùng. Tuy rằng cách sương mù tiên quang, nhưng Thiên Nữ Diên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cặp mắt thâm thúy như trời sao kia.
Khi các nam tử khác đối diện với nàng, không phải lộ ra rung động thì chính là tham lam, khát vọng, hoặc là dục vọng. Mà ánh mắt kia lại bình thản không có chút gợn sóng nào, không ra nhìn bất cứ cảm xúc gì trong đó cả.
Thiên Nữ Diên thu ánh mắt lại.
“A ta đã chết...” Lục Nhân Giáp đỏ mặt bừng bừng, hô hấp dồn dập, đang sói tru quỷ kêu.
“Thật đẹp, tiểu thư nhà ta đã đủ đẹp, không ngờ còn có thể nhìn thấy mỹ nhân như vậy.” Thái Âm Ngọc Thố trong lòng Quân Tiêu Dao cũng mở miệng nói.
“Cũng tàm tạm.” Quân Tiêu Dao nói.
So với dung mạo của Thiên Nữ Diên, hắn càng cảm thấy hứng thú về lai lịch của nàng ta hơn.
“Chư vị, kế tiếp nô gia sẽ dâng lên một điệu múa.” Thiên Nữ Diên nói.
Không khí chung quanh càng thêm nhiệt liệt, mọi người đều biết, so với âm luật thì Thiên Nữ Diên càng am hiểu vũ đạo hơn.
Kế tiếp, Thiên Nữ Diên bắt đầu nhẹ nhàng bay múa như tinh linh dưới ánh trăng.
Cánh tay ngó sen trong trẻo dang ra, đôi chân đẫy đà quyến rũ được tất trắng ôm lấy, đường cong thật mềm mại xinh đẹp.
Cả vòng eo tinh tế của nàng cũng mềm dẻo đến cực điểm, cứ như một con rắn, không biết có thể thực hiện được bao nhiêu tư thế.
Thiên Nữ Diên bắt đầu múa, bay bổng kinh hồng, uyển chuyển như du long, như Lạc Thần xuất thủy, tuyệt thế vô song.
Đây là điệu múa thành danh của Thiên Nữ Diên, Lạc Thần kinh hồng vũ.
“Hả... Không chỉ là múa, còn là một thức thần thông.” Quân Tiêu Dao kinh ngạc nói.
Hiển nhiên Lạc Thần kinh hồng vũ này không chỉ dùng để ngắm nhìn, trong lúc Thiên Nữ Diên múa may, có đạo văn lưu chuyển, pháp lực như thất luyện quấn quanh.
Hiển nhiên, điệu múa này là dùng để công kích, lực sát thương cũng cực kỳ cường đại.
“Xem ra hoa khôi Thần Nữ Phường này không phải là bình hoa.” Quân Tiêu Dao trầm tư nói.
Dáng múa của Thiên Nữ Diên uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu dật mềm mại xinh đẹp, có hoa vũ trong suốt rơi xuống từ hư không, đó là đạo tắc chi văn. Còn có các loại linh điểu, hoa điệp xoay tròn chung quanh, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Một điệu múa kết thúc, các thiên kiêu ở đây còn đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi, không thể tự kềm chế.
Chỉ có thần thức của Quân Tiêu Dao vẫn tỉnh táo từ đầu đến cuối, không lún sâu vào đó.
Sóng mắt long lanh của Thiên Nữ Diên dừng lại trên người Quân Tiêu Dao, sau đó chợt thu lại. Nàng ta hơi mỉm cười, môi anh đào hồng nhuận, hàm răng trắng trong.
“Chư vị, tối nay nô gia sẽ lựa chọn một nam tử để cùng đàm pháp luận đạo, thảo luận tu hành chi lộ.”
Lời Thiên Nữ Diên nói lập tức làm đây hô hấp của những nam tử trở nên dồn dập lên. Không phải bọn họ đang chờ giờ khắc này sao.
Phải biết rằng, trước đó Thiên Nữ Diên chưa bao giờ đơn độc ở chung với bất cứ nam tử nào, thậm chí cả tới gần nàng cũng không được.
Mà hiện giờ lại có cơ hội ở chung một phòng, thâu đêm trò chuyện, đây quả thực là thời cơ tốt nhất để bắt được trái tim của giai nhân.
Nhưng rất nhiều tu sĩ cũng tự mình hiểu lấy, lấy thực lực bối cảnh của bọn họ, cũng chỉ có thể tới góp vui xem náo nhiệt mà thôi.
Người thật sự có tư cách ở chung một phòng với Thiên Nữ Diên cũng chỉ có bốn người Tần Tử Mặc mà thôi.
Thiên kiêu Tử tộc, Tử Thiên Tiêu trực tiếp mở miệng nói: “Tại hạ bất tài, nguyện cùng tiên tử thảo luận tu hành chi đạo.”
“Tử Thiên Tiêu, bản lĩnh của ngươi còn chẳng ra gì, đừng làm người ta đi lầm đường, hãy để ta tới.” Thái Hư Thánh Tử nói.
“Các ngươi đều không được, phải là ta mới đúng.” Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông nói.
Trong lời nói của ba người tràn ngập mùi thuốc súng.
Vèo một tiếng, thân thể Kiếm Vô chấn động, một kiếm quang bay về phía Tử Thiên Tiêu.
Tử Thiên Tiêu hừ lạnh một tiếng, trừng lớn đôi mắt, có thần quang màu tím bắn ra.
Thái Hư Thánh Tử cũng tham gia chiến đấu.
Ba người đang ra chiêu, âm thầm đánh giá.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Không biết Tần mỗ có vinh hạnh luận đạo với tiên tử hay không?”
Người mở miệng chính là Tần Tử Mặc.
Nghe thấy lời này, đám người Tử Thiên Tiêu đều ngừng tay. Không thể không nói, Tần Tử Mặc thật sự là người có thực lực bối cảnh nhất.
Nhìn thấy những tuấn kiệt trẻ tuổi này tranh giành tình cảm vì nàng, dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp của Thiên Nữ Diên vẫn rất bình thản.
Ánh mắt nàng không dấu vết mà nhìn về phía Quân Tiêu Dao ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng nàng ta lại phát hiện Quân Tiêu Dao không có ý mở miệng.
Thiên Nữ Diên di chuyển đôi chân đeo tất trắng, đi về hướng Tần Tử Mặc.
Lúc này, cho dù là tâm tính của Tần Tử Mặc mạnh đến mấy thì hô hấp cũng tạm dừng một khắc.
Ba thiên kiêu bọn Tử Thiên Tiêu thấy thế thì lập tức thở dài, bảo bọn họ đối phó Tần Tử Mặc thì họ thật sự không có dũng khí kia.
“Tiên tử, ta...”
Nhìn thấy Thiên Nữ Diên đi đến trước người hắn, Tần Tử Mặc vừa muốn nói gì thì lại ngạc nhiên phát hiện Thiên Nữ Diên đã trực tiếp đi lướt qua hắn mất rồi.
Cuối cùng, Thiên Nữ Diên đi tới trước người Quân Tiêu Dao, cười khẽ mà nói: “Không biết nô gia có may mắn được đàm pháp luận đạo thâu đêm với công tử không?”
Hai chữ thâu đêm được nhấn rất mạnh.
Trong cao lầu, tất cả thiên kiêu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ đều cảm thấy Thiên Nữ Diên sẽ chọn trúng một người trong bốn tuấn kiệt bọn Tần Tử Mặc.
Mà bốn người Tần Tử Mặc cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí bọn họ còn đang âm thầm tranh phong, muốn phân ra cao thấp. Nhưng kết quả Thiên Nữ Diên lại lựa chọn người trẻ tuổi ngồi ở hàng sau cùng, thậm chí còn chưa một lần mở miệng nói chuyện.