Chương 771: Lại một cây rau hẹ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao rất bình thản, hắn cũng không tính luôn che giấu thân phận, chỉ là sau này sẽ thiếu đi chút yên tĩnh, có thêm chút ồn ào náo động mà thôi.
“Để Tần Vô Đạo tới tìm ta đi, bản Thần Tử cũng muốn xem hắn có thể làm ta vận dụng ra mấy thành thực lực.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn thúc giục sức mạnh nguyên thần, Tần Tử Mặc chưa kịp nói ra lời xin tha thì đã bị hoàn toàn mai một.
Tất cả thiên kiêu khắp bốn phương tám hướng đều nuốt một ngụm nước bọt, ai cũng nói tính cách của Thần Tử Quân gia bá đạo vô biên, hiện giờ xem ra là sự thật.
Con cháu Hoang Cổ thế gia mà nói giết là giết, cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Công... Công tử, không ngờ là tiểu nhân mắt mù, có mắt không thấy chân long...” Lục Nhân Giáp run run rẩy rẩy mà nói.
Nhớ tới trước đó, hắn ta còn vỗ bả vai Quân Tiêu Dao và bảo hãy kêu mình là Lục ca. Lục Nhân Giáp chỉ muốn tát cho mình một cái, mẹ nó tìm đường chết cũng không phải làm như vậy.
Quân Tiêu Dao cười cho qua chuyện, hắn còn chưa đến mức bụng dạ hẹp như vậy hòi.
Khiếp sợ qua đi, Thái Âm Ngọc Thố lại càng mừng rỡ.
Trước đó nàng chỉ hy vọng Quân Tiêu Dao có thể trợ giúp Ngọc Thuyền Quyên đối phó Kim Ô Thập Thái Tử. Hiện tại xem ra, Kim Ô Thập Thái Tử chỉ là cái rắm khi đối mặt với Thần Tử Quân gia!
“Nếu là Thần Tử thì ta nguyện ý cho ngài ấy vuốt mỗi ngày...” Thái Âm Ngọc Thố thích thú trong lòng mà nghĩ.
Trong nháy mắt, ba thiên kiêu bị diệt sát, Kiếm Vô của Vô Cực Kiếm Tông còn bị đóng đinh trên vách tường.
Nghĩ đến mình lại dám xuất kiếm với Thần Tử Quân gia trong truyền thuyết, vị thiên kiêu đầu sỏ tiếng tăm lừng lẫy này trực tiếp bị dọa ngất đi!
“Thần Tử đại nhân, mời theo nô gia đến đây đi.” Thiên Nữ Diên nói với giọng thật êm ái.
Tuy các thiên kiêu ở đây đã tan nát cõi lòng, nhưng nói thật, ở đây không có ai càng có tư cách hơn Quân Tiêu Dao.
Hoặc có thể nói, lấy thân phận của Quân Tiêu Dao phối với Thiên Nữ Diên thì quả thực là vinh hạnh của Thiên Nữ Diên.
“Vì sao ngươi cảm thấy bản Thần Tử sẽ muốn đàm pháp luận đạo với ngươi?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu, thản nhiên hỏi.
Sóng mắt Thiên Nữ Diên lưu chuyển, bỗng cúi người xuống, tới gần bên tai Quân Tiêu Dao.
Chóp mũi của Quân Tiêu Dao ngửi thấy một làn gió thơm.
“Nô gia còn có một điệu múa chưa bao giờ nhảy trước mặt người ngoài, là phúc lợi đặc thù nga, chẳng lẽ Thần Tử đại nhân không hiếu kỳ chút nào sao sao?”
Thiên Nữ Diên nhả khí như hương hoa lan, mập mờ khiến người không thể không nghĩ nhiều.
Thiên Nữ Diên giỏi về múa trường tụ, có thể nói điệu Lạc Thần kinh hồng vũ này làm điên đảo cả chúng sinh, vậy mà nàng ta còn cất giấu chút hàng riêng không bị người khác xem qua.
“Tò mò hại chết mèo.” Quân Tiêu Dao mang đầy thâm ý mà nói.
“Thần Tử đại nhân cũng không phải là mèo, mà là một đại lão hổ mà ai cũng phải sợ hãi.” Thiên Nữ Diên cười tươi như hoa mà nói.
“Bản Thần Tử đáng sợ như vậy sao?” Tiên huy trên mặt Quân Tiêu Dao tan đi, lộ ra một dung nhan tuyệt thế trầm tĩnh như thần linh.
Dù là người tuyệt sắc như Thiên Nữ Diên thì cũng ngây người một chớp mắt. Nói thật, nàng từng gặp qua vô số những công tử Hoang Cổ thế gia, Thánh Tử thánh địa, tuyệt đại thiên kiêu, nhiều đến mức đếm không xuể.
Chỉ bàn về dung mạo thì không một ai có thể sánh vai với công tử trước mặt. Thậm chí, cho dù tính cả thực lực thì cũng không có mấy người so được với Quân Tiêu Dao.
Sau đó Thiên Nữ Diên mặt đỏ một cách hiếm thấy.
“Vậy đi thôi.” Quân Tiêu Dao tiêu sái nói.
Hắn cũng không thật sự có hứng thú gì với phúc lợi của Thiên Nữ Diên, mà chỉ muốn biết rốt cục trong hồ lô của nàng ta có chứa cái gì.
Hắn cũng biết vị hoa khôi Thần Nữ Phường này không đơn giản.
“Thần Tử đại nhân, mời đi theo nô gia.”
Thiên Nữ Diên nâng gót sen lên, chuẩn bị dẫn Quân Tiêu Dao đi đến sân tư nhân của mình.
Lục Nhân Giáp bên cạnh vừa đứng dậy thì đã có một nha hoàn tiến lên cười tủm tỉm và nói: “Xin lỗi, vị công tử này, tiểu thư chỉ tiếp đãi một người.”
“Mẹ!” Lục Nhân Giáp thầm mắng.
“Vậy nàng thì sao?” Lục Nhân Giáp nhìn về phía Thái Âm Ngọc Thố nằm trong ngực Quân Tiêu Dao.
“Đó là sủng vật.” Nha hoàn cười nói.
“Mẹ!” Lục Nhân Giáp tiếp tục thầm mắng.
Cuối cùng, dưới cái nhìn ganh tỵ chua chát của Lục Nhân Giáp và chúng thiên kiêu, Quân Tiêu Dao rời khỏi cao lầu trăm tầng, đi tới sân nhỏ tư nhân của Thiên Nữ Diên. Sau đó họ trực tiếp tiến vào khuê phòng đó.
Vừa tiến vào khuê phòng thì nụ cười trên khóe miệng Quân Tiêu Dao lập tức biến mất, thay vào đó là một đường thẳng rất lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong khuê phòng giống như rơi xuống điểm đóng băng.
“Thần Tử đại nhân?” Đôi mày ngài của Thiên Nữ Diên hơi nhăn lại.
“Bản Thần Tử không quá vui, làm sao bây giờ?” Quân Tiêu Dao nghiền ngẫm mà nói.
“Thần Tử đại nhân có ý gì?” Thiên Nữ Diên yếu ớt nói.
“Ta không thích bị người ta thăm dò, chỉ sợ đám người Tần Tử Mặc kia đến chết cũng không biết tiên tử mà bọn họ khát khao nhất lại lợi dụng bọn họ như một quân cờ.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười lạnh.
Vẻ mặt Thiên Nữ Diên thực bình tĩnh, không quá mức hoảng loạn.
Nàng hành lễ và nói với Quân Tiêu Dao: “Xin lỗi, là nô gia quá tò mò, muốn tìm hiểu bản lĩnh của Thần Tử một chút.”
“Vậy hiện tại ngươi đã biết rồi chứ?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Thiên Nữ Diên khẽ cắn đôi môi ngọc, êm ái nói: “Đã biết, Thần Tử đại nhân không chỉ rất dài, hơn nữa còn rất cứng, không phải ai cũng có tư cách thăm dò...”
Quân Tiêu Dao trực tiếp ngồi lên cái ghế thái sư bên cạnh.
Trên dung nhan lệ sắc tuyệt luân như tinh linh của Thiên Nữ Diên lộ ra ý cười xinh đẹp.
“Một khi đã vậy, nô gia nguyện lấy dùng một điệu múa để nhận lỗi, thỉnh cầu Thần Tử đại nhân khoan thứ.”
Nói xong, Thiên Nữ Diên lại dang đôi tay như ngó sen ra, giãn tứ chi, như con bướm nhẹ nhàng bay múa.
Dáng múa yểu điệu động lòng người, vòng eo kia mềm dẻo như rắn, bày ra muôn vàn tư thế.
Tuy điệu múa này cũng tuyệt đẹp, khiến người ta cảnh đẹp ý vui, nhưng hình như cũng không có khác biệt quá lớn so với cuộc biểu diễn trước đó.
Nhưng kế tiếp lại có biến hóa.