Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 793 - Chương 793 - Nhan Như Mộng Tuyệt Vọng

Chương 793 - Nhan Như Mộng tuyệt vọng
Chương 793 - Nhan Như Mộng tuyệt vọng

Chương 793: Nhan Như Mộng tuyệt vọng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong lòng đã đưa ra quyết định, Phù Vân công tử thúc giục sức mạnh của phù văn pháp giới, trực tiếp đẩy Nhan Như Mộng ra ngoài.

Vẻ mặt Nhan Như Mộng lạnh như băng như sương, không có biểu cảm gì. Tuy rằng trước nay nàng ta cũng không trông cậy vào Phù Vân công tử, nhưng không ngờ hắn ta lại quả quyết bán mình đi như vậy.

“Xin lỗi, Như Mộng cô nương, về sau có cơ hội, bản công tử sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.” Phù Vân công tử truyền âm.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn.

Người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Đứng trước mặt sinh tử, ích kỷ vô tình một chút là điều rất bình thường.

“Cút!” Nhan Như Mộng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.

Lấy tính cách của nàng thì thà chết chứ không thỉnh cầu Phù Vân công tử cứu mình.

“Ha ha, thần phục bổn tướng đi.” Viêm Xà đại tướng cười ha ha, có được vưu vật cũng là thu hoạch không tầm thường.

Nhan Như Mộng hít sâu một hơi, trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng.

Viêm Xà đại tướng không phải tồn tại mà thế hệ trẻ có thể chống lại, đối mặt với hắn, thậm chí Nhan Như Mộng còn không có khả năng phản kháng.

“Quả nhiên vẫn không có cách nào sao?” Nhan Như Mộng cắn môi, trong lòng đã có ý định chết.

Nàng thúc giục pháp lực, khí tức bắt đầu bạo loạn.

Nhan Như Mộng thà tự nổ tung mà chết, cũng không muốn thân thể mình bị Xà Nhân tộc ghê tởm làm bẩn.

“Đứng trước mặt bổn tướng thì chết cũng là chuyện xa xỉ...” Viêm Xà đại tướng giơ tay lên, pháp lực cuồn cuộn dâng trào, áp bách Nhan Như Mộng khiến nàng ta không thể tự làm nổ tung.

Nhan Như Mộng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng không thể tưởng tượng được kế tiếp mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Ngay khi Viêm Xà đại tướng muốn hút Nhan Như Mộng đến bên cạnh thì hắn bỗng nhận ra, nơi xa có dao động nhàn nhạt truyền đến.

Đó là một con tàu bay sao trời đang không coi ai ra gì mà bay vút về nơi xa.

“Hả, còn có cá lọt lưới?” Viêm Xà đại tướng không thèm để ý chút nào.

Hắn có thể mơ hồ cảm nhận ra trong con tàu bay sao trời kia chỉ có vài khí tức, mạnh nhất trong đó cũng chỉ là Thánh Nhân viên mãn mà thôi.

Trước mặt Bán Bộ Đại Thánh như hắn thì chúng chỉ là những con kiến có thể tùy tiện bóp chết mà thôikiến.

Viêm Xà đại tướng tùy ý vung tay lên, hỏa xà dâng trào mãnh liệt, mang theo nhiệt độ đốt thiên diệt địa mà giáng thẳng vào tàu bay sao trời.

Viêm Xà đại tướng không buồn nhìn lấy một cái thì đã nhìn về phía Nhan Như Mộng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh tà dị, định ra tay bắt lấy nàng.

Lúc này, nơi xa bỗng truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, hỏa xà kia đã trực tiếp tan nát trong hư không.

“Hả?” Viêm Xà đại tướng hơi kinh hãi, lập tức quay đầu.

Hắn dùng chiêu này thì đáng lẽ Thánh Nhân Cảnh phải chết mới đúng.

Trong khói lửa của vụ nổ vang dội, một giọng nói thản nhiên mà ôn nhuận vang lên: “Nhan Như Mộng, không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi tại đây.”

Nghe thấy giọng nói này, thân thể Nhan Như Mộng cứng lại, trong đầu nổ vang, nhấc lên sóng gió mãnh liệt.

Nàng tuyệt vọng đến mức ý thức trở nên hỗn loạn rồi sao, tại sao lại xuất hiện ảo giác?

Sao cái tên sờ chân nàng, trêu đùa nàng rồi còn không thừa nhận lại xuất hiện ở chỗ này?

Ngọn lửa và khói thuốc súng mênh mông kia tự động tách ra, một bóng dáng bạch y xuất trần chậm rãi khoanh tay bước ra ngoài.

Quanh người hắn được tiên quang bao phủ, khí chất xuất trần, cứ như một trích tiên dạo bước trên nhân thế, bình tĩnh mà thản nhiên.

Mặc dù đối mặt với tình huống trước mắt, nhưng bóng dáng tuyệt thế kia vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào.

Nhìn bóng dáng này, đôi mắt của Nhan Như Mộng bỗng chua xót, tầm mắt mơ hồ.

Tủi thân, buồn bực, xấu hổ, vui sướng, đủ loại cảm xúc xen lẫn với nhau rồi quay cuồng trong lòng.

Trong tuyệt cảnh này mà lại gặp được người ngày xưa khiến nàng hận đến ngứa răng, rồi lại nhịn không được mà nhớ tới, cảm giác đó thật sự quá phức tạp.

“Hả, người nọ là?” Phù Vân công tử đứng trong phù văn pháp giới lộ ra chút nghi hoặc.

Công tử thần bí kia có thể gọi ra tên của Nhan Như Mộng thì hiển nhiên là quen biết nàng.

Làm Phù Vân công tử có chút không vui chính là, hắn thấy được khi Nhan Như Mộng nhìn thấy công tử thần bí kia thì trong mắt lập tức tỏa ra sự mừng rỡ, sau đó lại lộ ra chút u oán nhàn nhạt.

Mà lúc nào Nhan Như Mộng cũng nhìn hắn ta với ánh mắt rất cao ngạo lạnh lùng, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.

“Chẳng lẽ, nàng và nam tử kia...” Sắc mặt Phù Vân công tử không quá đẹp.

Chẳng lẽ nữ thần trong cảm nhận của hắn ta đã bị nam tử kia dùng qua?

Nhìn ánh mắt u oán của Nhan Như Mộng tì có thể ra nàng ta giống như một oán phụ bị vứt bỏ.

“Hừ, mặc kệ họ có quan hệ gì, dù sao hôm nay cũng phải chết.” Phù Vân công tử thầm nghĩ dưới đáy lòng.

Nam tử thần bí kia không có khả năng tránh được độc thủ của Viêm Xà đại tướng.

Mà bên cạnh hắn ta, trong mắt những cao thủ còn lại của Vạn Tộc Thương Minh đều hiện hiện ra một chút nghi ngờ. Bọn họ mơ hồ nghĩ tới người nào đó, lại không dám xác định.

Bên này, trừ Quân Tiêu Dao ra thì Thiên Nữ Diên và Thái Âm Ngọc Thố cũng hiện thân.

“Bán Bộ Đại Thánh?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Thiên Nữ Diên lộ ra một tia kinh ngạc.

Nhan Như Mộng nhìn thấy nàng ta xuất hiện thì ánh mắt thiếu nữ như tinh linh tuyệt đẹp lại tăng thêm ba phần u oán. Quả nhiên tên này đi tới đâu cũng không thiếu nữ tử.

“Nhan Như Mộng, xem tình huống của ngươi không quá ổn nhỉ.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.

Nhan Như Mộng thấy thế thì nghiến răng, thật muốn cắn Quân Tiêu Dao một cái.

Đều lúc này rồi còn có thể cười được.

Nhưng nghĩ đến Quân Tiêu Dao hiện thân vì cứu nàng, sắc mặt Nhan Như Mộng lại hơi đỏ lên.

Nhưng nàng không biết là, Quân Tiêu Dao chỉ thật sự đi ngang qua mà thôi.

Nếu Viêm Xà đại tướng không tùy tiện đánh ra một kích kia thì hắn không có khả năng chú ý tới bên này, càng không thể dừng lại.

“Hả? Một tiểu tử Nhân tộc Thánh Nhân Cảnh như ngươi mà có thể chống đỡ được một kích của bổn tướng?” Viêm Xà đại tướng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Rõ ràng cảnh giới của hắn chỉ mới tới Thánh Nhân đại viên mãn mà thôi, theo lý thuyết không có khả năng chống lại được.

Bình Luận (0)
Comment