Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 849 - Chương 849 - Chiếm Lấy Tất Cả Của Hạ Gia

Chương 849 - Chiếm lấy tất cả của Hạ gia
Chương 849 - Chiếm lấy tất cả của Hạ gia

Chương 849: Chiếm lấy tất cả của Hạ gia

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mặc dù Hạ Băng Vân không rõ Quân Tiêu Dao làm cách nào cảm ứng được Thiên Thư của mình thông qua Thiên Thư của hắn, nhưng đây là bản lĩnh của Quân Tiêu Dao, tất nhiên nàng không thể biết rõ ngọn nguồn được.

“Vậy làm sao thần tử biết được Băng Vân nắm giữ Bảo Thư trong Cửu Đại Thiên Thư?” Hạ Băng Vân tiếp tục hỏi.

“Đế Binh Tụ Bảo Bồn là thứ có thể tùy ý nhặt được à?” Quân Tiêu Dao cười cười.

Nếu nói đó là vận may thì vận may này hơi lố rồi đấy.

“Quả là không giấu được thần tử đại nhân. Đúng vậy, Băng Vân có giữ Bảo Thư.”

Bí mật bị bại lộ hoàn toàn, Hạ Băng Vân cũng không thể che giấu được gì nữa. Nàng bèn kể sơ lại mọi chuyện một chút.

Thì ra từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã có được nửa quyển Bảo Thư. Sau đó, nàng lại dựa vào nửa quyển Bảo Thư trong tay để tìm ra Đế Binh Tụ Bảo Bồn, mà bên trong Tụ Bảo Bồn lại có nửa quyển Bảo Thư còn lại.

Cửu Đại Thiên Thư cũng được xem như thiên địa chí bảo có linh tính, sẽ tự tìm chủ nhân cho bản thân từ cõi u minh, để họ trở thành người nắm giữ Thiên Thư.

Hạ Băng Vân chính là người nắm giữ Thiên Thư.

“Vậy bây giờ bản thần tử muốn Bảo Thư cực kỳ quý báu này, nàng sẽ giao nó ra chứ?” Quân Tiêu Dao nhìn Hạ Băng Vân, hỏi.

Hắn đã đưa ra quyết định phải thu thập đủ Cửu Đại Thiên Thư. Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy đằng sau Cửu Đại Thiên Thư cất giấu bí mật to lớn. Thế nhân đồn rằng nếu có thể tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư thì có thể lờ mờ nhìn thấy con đường thành tiên.

Đương nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, suy cho cùng cũng chưa có ai tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư.

Có thể nói bảo vật cực kỳ quý giá giống như Cửu Đại Thiên Thư này không thể dùng bất cứ giá trị gì để so sánh được. Ngay cả người có xuất thân từ thương nghiệp thế gia, am hiểu cân nhắc giá trị như Hạ Băng Vân cũng không muốn giao nó ra.

Có điều giao hay không giao là chuyện của Hạ Băng Vân, còn Quân Tiêu Dao nhất định sẽ lấy được. Nếu mềm không được thì chuyển sang cứng.

Nhưng điều khiến Quân Tiêu Dao bất ngờ chính là Hạ Băng Vân chỉ chần chờ một chốc rồi lấy ngón tay xoa vào pháp giới không gian giữa ngón tay. Một quyển sách làm từ lá vàng bỗng hiện ra.

Hạ Băng Vân dùng hai tay dâng quyển sách lên, nói: “Bảo Thư ở đây.”

“Ồ?”

Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ vẻ khác lạ. Hắn nhận lấy quyển sách, dò xét một lượt là có thể đưa ra kết luận đây đúng là Bảo Thư, không phải hàng giả.

Sự quả quyết này khiến Quân Tiêu Dao phải nhìn Hạ Băng Vân bằng ánh mắt khác.

“Một thứ quý giá như vậy mà nàng cứ giao ra như thế sao?” Quân Tiêu Dao hỏi với vẻ hứng thú.

Hắn còn tưởng rằng phải dùng biện pháp mạnh nữa chứ.

“Thần tử đã cứu xá muội, Băng Vân vô cùng cảm kích. Chỉ là một quyển Bảo Thư mà thôi, nếu thần tử muốn, tất nhiên ta sẽ dâng lên.” Hạ Băng Vân không hề tỏ vẻ không nỡ.

“Xem ra quyển Bảo Thư này nàng cũng đã lĩnh hội gần hết rồi.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Dù sao Hạ Băng Vân cũng đã có được nửa quyển Bảo Thư từ nhỏ. Dù Bảo Thư có sâu sắc huyền bí thì nàng cũng đã tìm hiểu được.

Hạ Băng Vân cũng khẽ gật đầu thừa nhận.

Nàng quả quyết giao Bảo Thư ra như vậy, ngoài việc lấy lòng Quân Tiêu Dao ra thì cũng là vì nàng đã hiểu được phần nào sự tinh túy trong đó. Và đương nhiên với thiên phú của Hạ Băng Vân thì nàng không thể nào lĩnh ngộ hoàn toàn tinh túy của Bảo Thư được.

“Bất luận là vì nguyên nhân gì, nàng thật sự khiến bản thần tử cảm thấy bất ngờ.” Quân Tiêu Dao vừa nói vừa thản nhiên cất Bảo Thư vào pháp khí không gian.

Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã đạt được ba trong Cửu Đại Thiên Thư.

Bảo Thư trong Cửu Đại Thiên Thư quản lý khí đạo, có được năng lực luyện khí. Chỉ cần tu luyện đến cực hạn là có thể khống chế bất cứ thần binh lợi khí nào, thậm chí có thể khống chế cả Đế Binh, còn có thể cướp đoạt binh khí của đối phương.

Ngoài ra, Bảo Thư còn có năng lực tìm kiếm cảm ứng các loại bảo vật và tài nguyên khoáng sản. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Băng Vân có thể tự xưng là tiểu phú bà. Ngoại trừ sự giúp đỡ của Tụ Bảo Bồn, Bảo Thư cũng đã giúp Hạ Băng Vân tìm kiếm không ít bảo bối.

“Có thể góp được một phần sức lực nhỏ bé cho thần tử là niềm vinh hạnh của Băng Vân.” Hạ Băng Vân mỉm cười nói.

Nàng là một cô gái mạnh mẽ, thủ đoạn phi phàm, linh hoạt khéo léo. Nếu đã có cơ hội trèo lên cành cây cao là Quân Tiêu Dao, tất nhiên nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng.

“Nếu đã như vậy, nàng có bằng lòng tận trung với bản thần tử không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Câu này khiến Hạ Băng Vân sững sờ đôi chút, sau đó trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn với vui mừng.

Với sự thông minh của nàng, sao có thể không biết ý nghĩa của câu này cho được.

Thật ra lúc nãy Hạ Băng Vân đang tính toán trong lòng xem nên bấu víu quan hệ với Quân Tiêu Dao như thế nào. Nàng đã muốn đề nghị nhưng lại sợ phản tác dụng, khiến Quân Tiêu Dao không thích, thế thì mọi chuyện biến thành xôi hỏng bỏng không mất.

Bây giờ Quân Tiêu Dao đã chủ động đề nghị, chắc chắn đây chính là cơ hội của nàng.

“Tất nhiên là Băng Vân bằng lòng.” Hạ Băng Vân đồng ý mà không hề do dự.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên sâu thẳm, hắn nói: “Nàng phải suy nghĩ cho thật kỹ, ta không chỉ muốn nàng mà còn muốn cả Hạ gia gia nhập vào Quân Đế Đình dưới trướng ta. Điều này cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ của Hạ gia đều thuộc về Quân Đế Đình, bao gồm cả những tài nguyên kia, và cả Đế Binh, Tụ Bảo Bồn!”

Hắn vừa dứt lời, vẻ vui mừng trên mặt Hạ Băng Vân đã cứng đờ. Nàng cứ nghĩ rằng Quân Tiêu Dao chỉ muốn giữ lại mỗi mình nàng bên cạnh, kết quả lại phát hiện thứ mà Quân Tiêu Dao muốn là toàn bộ Hạ gia! Hơn nữa hắn còn muốn tất cả tài nguyên bảo vật, bao gồm cả Đế Binh Tụ Bảo Bồn.

Đây quả là giở trò chặt chém, muốn chiếm lấy tất cả của Hạ gia!

Nếu đổi lại là bất kỳ thiên kiêu nào khác dám nói ra những lời này, dù cho Hạ Băng Vân có được dạy dỗ tốt cũng sẽ nổi giận, lạnh lùng mắng mỏ.

Nhưng người nói ra lời này lại là thần tử Quân gia có địa vị tôn kính, dù Hạ Băng Vân có bất mãn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng. Thậm chí ngoài mặt nàng còn không dám tỏ vẻ tức giận hay bất mãn, chỉ sợ làm cho Quân Tiêu Dao không vui.

Bình Luận (0)
Comment