Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 848 - Chương 848 - Hạ Gia Có Cơ Hội Một Bước Lên Trời

Chương 848 - Hạ gia có cơ hội một bước lên trời
Chương 848 - Hạ gia có cơ hội một bước lên trời

Chương 848: Hạ gia có cơ hội một bước lên trời

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên, loại sâu kiến như thế vốn chẳng thể lọt vào mắt hắn. Cũng may Phong Khiếu Thiên không phải dạng ngu ngốc, tuy khi trước có ý kiến với hắn nhưng không khiêu khích kiểu mất não, nếu không thì sao hắn ta có thể sống được tới bây giờ?

“Phong tộc… Thái Hư Chi Phong…” Quân Tiêu Dao suy tư một lúc.

“Thần tử, xin hãy tha cho đạo tử tộc ta một mạng.”

Chuẩn Chí Tôn của Phong tộc cũng hạ mình chắp tay với Quân Tiêu Dao. Mặc dù Phong Khiếu Thiên chẳng ra làm sao, nhưng dù gì hắn ta cũng là đạo tử Phong tộc, nếu chết trước mặt công chúng thì sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Phong tộc.

Quân Tiêu Dao không trả lời, trái lại nhìn sang Hạ Băng Vân, lạnh nhạt hỏi lại: “Bây giờ bản thần tử có tư cách mời Hạ cô nương nói chuyện riêng chưa?”

Hạ Băng Vân nghe thấy thế thì vội vàng đáp lễ, trả lời: “Băng Vân sợ hãi, có thể nói chuyện cùng thần tử là niềm vinh hạnh của Băng Vân, Băng Vân vui mừng còn chẳng kịp nữa là.”

Nhìn thấy thái độ của Hạ Băng Vân thay đổi trong chớp mắt, tất cả mọi người ở đây đều cảm thán không thôi. Dù lúc trước Hạ Băng Vân vẫn khách sáo với Quân Tiêu Dao đeo mặt nạ, nhưng nàng vẫn ỷ vào thân phận của bản thân nên không khiêm tốn cho lắm. Bây giờ, sau khi thân phận của Quân Tiêu Dao được phơi bày, tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng gần xa này lại tỏ thái độ khiêm tốn lấy lòng.

Không thể không nói, cái thứ thân phận địa vị này, dù là giai cấp nào cũng không thể thoát khỏi được.

Quân Tiêu Dao đứng dậy, Hạ Băng Vân theo sát phía sau giống như nha hoàn.

Mãi đến khi hai người đi vào phòng trong, toàn trường mới nhốn nháo lại lần nữa.

“Ôi trời đất ơi, không ngờ lại là thần tử Quân gia thật, còn là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy đấy.”

“Lúc trước tôi đã đoán thế rồi, chỉ là không xác định được, bây giờ xem ra nếu là thần tử Quân gia thì đối phó với một Đại Thánh bị thương cũng là hợp tình hợp lý.

“Nói chứ nhìn gần thì thần tử đẹp trai thật đấy, chẳng trách có nhiều tiên tử thần nữ chết mê chết mệt vì hắn như thế.”

“Nghe nói mấy vị nữ thần nổi tiếng trên Cổ Lộ như Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly đều có quan hệ mập mờ với thần tử Quân gia đấy.”

“Thế thì sao chứ, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên, ta mà có vẻ ngoài, thân phận và thực lực giống như thần tử thì chắc chắn sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, mỗi ngày chơi với một người, mười năm chẳng hề lặp lại.” Một vài tu sĩ nói với vẻ phóng túng.

“Xì, ngươi cho rằng thần tử là kiểu người dung tục như các người à, hắn nhất định là một người vô cùng chung tình, một lòng một dạ, che chở cho bạn lữ vô cùng.” Có nữ tu gắt gỏng phản bác.

Các trưởng lão Hạ gia ở bên này đều không nói được gì. Trước đó bọn họ còn muốn chào mời Quân Tiêu Dao làm rể, bây giờ xem ra suy nghĩ này quả thật là vô cùng nực cười. Đừng nói là một Hạ gia, dù có mười Hạ gia cộng lại cũng không thể.

“Nếu như tiểu thư có thể bấu víu quan hệ với thần tử thì sẽ có ý nghĩa to lớn với Hạ gia ta.” Trưởng lão Hạ gia sáng mắt lên.

“Đúng thế, dù có làm thiếp cũng không sao, đây chính là cơ hội giúp Hạ gia ta một bước lên mây, nói không chừng Hạ gia chúng ta có thể mượn chuyện này trở thành bá chủ đứng đầu Vạn Tộc Thương Minh, khống chế toàn bộ liên minh.

Trong lòng một vài trưởng lão Hạ gia nổi lên dã tâm.

Trong mắt Chí Tôn của Hạ gia cũng lóe sáng. Đây chính là cơ hội nghìn năm có một, nếu không nắm chắc thì chắc chắn Hạ gia sẽ hối hận cả đời.

“Băng Vân, nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy.” Chí Tôn Hạ gia khẽ siết tay, lẩm bẩm trong lòng.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người là Quân Tiêu Dao và Hạ Băng Vân.

Quân Tiêu Dao đang đánh giá Hạ Băng Vân. Mái tóc nàng đen như mực, được búi thành một búi trông vô cùng trang nhã và đoan chính. Làn da trắng mịn như ngọc tỏa ánh hào quang. Ngũ quan tinh xảo thanh tú, gương mặt động lòng người. Dáng người nàng không quá “trước cong sau vểnh” nhưng lại có những đường cong mềm mại xinh đẹp, lộ ra sự mỹ miều của con gái. Toàn thân nàng tỏa ra sự tao nhã xinh đẹp thông minh.

Nhận thấy ánh mắt dò xét của Quân Tiêu Dao, Hạ Băng Vân khá ngạc nhiên, và còn hơi căng thẳng. Trước giờ toàn là nàng nhìn rõ người khác, nhưng lần này nàng lại có cảm giác Quân Tiêu Dao đã nhìn rõ mình. Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, dường như tất cả mọi thứ của nàng đều lộ ra hoàn toàn.

“Căng thẳng cái gì, bản thần tử đâu phải ác ma, sợ ta ăn mất nàng à?

Quân Tiêu Dao cười khẽ rồi ngồi xuống.

Nghe hắn nói vậy, gương mặt Hạ Băng Vân đỏ ửng. Sao mấy lời này nghe cứ mập mờ trêu ghẹo người khác thế?

“Lần đầu tiên nhìn thấy thần tử trong truyền thuyết, Băng Vân khó tránh khỏi căng thẳng.” Hạ Băng Vân nói.

“Không cần, nàng biết ta muốn thứ gì trên người nàng không?” Quân Tiêu Dao dùng ngón tay gõ lên thành ghế, hỏi với giọng thản nhiên.

“Băng Vân không biết.” Hạ Băng Vân trả lời.

Nhờ có Tụ Bảo Bồn nên nàng có khá nhiều bảo bối. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận thần tử Quân gia của Quân Tiêu Dao, nàng cảm thấy thứ trên người mình có thể lọt vào mắt của Quân Tiêu Dao hẳn là không nhiều.

“Chẳng lẽ là…” Hạ Băng Vân đột nhiên nghĩ đến một thứ.

Đó là bí mật chỉ có một mình nàng biết, thậm chí ngay cả cha mẹ nàng và muội muội Hạ Sơ Tình cũng không hề biết.

“Thứ bản thần tử muốn là một trong Cửu Đại Thiên Thư trên người nàng – Bảo Thư!”

Hắn vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của Hạ Băng Vân run lên, trong đầu như muốn nổ tung!

Nàng hoàn toàn không ngờ bí mật lớn nhất trên người mình lại bị Quân Tiêu Dao phát hiện tùy tiện như thế.

Đương nhiên lúc này Hạ Băng Vân không biết Quân Tiêu Dao đã có được Thể Thư và Không Thư. Hắn có thể dựa vào hai quyển sách này để cảm ứng Bảo Thư trên người Hạ Băng Vân. Còn những người nắm giữ Thiên Thư khác muốn cảm ứng được Quân Tiêu Dao là chuyện không thể nào. Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao không muốn tiết lộ, bất kỳ ai cũng không thể nhìn thấu thực hư về hắn.

“Tại sao thần tử đại nhân lại biết được?” Hạ Băng Vân hết sức tò mò.

Bảo Thư là bí mật lớn nhất của nàng, trước giờ nàng chưa từng tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.

“Bởi vì ta cũng là người nắm giữ Thiên Thư.” Quân Tiêu Dao nói thẳng.

“Thì ra là thế.” Hạ Băng Vân khẽ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment