Chương 847: Cởi mặt nạ ra
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phong Khiếu Thiên chợt cười lạnh. Ngay cả hắn ta còn không theo đuổi được tiểu thư xinh đẹp, cái tên đàn ông mặt quỷ trước mặt này sao có thể làm được. Huống chi kiểu nói chuyện như trai thẳng này còn mạo phạm đến giai nhân.
Nhưng điều khiến Phong Khiếu Thiên và tất cả mọi người bất ngờ chính là Hạ Băng Vân không hề bực bội chút nào. Nàng vừa định lên tiếng nói gì đó, Quân Tiêu Dao lại nói tiếp: “Ta muốn nàng cho ta một thứ trên người nàng.”
Chuyện này khiến cả đám đều mở mang tầm mắt. Có thể nói hết trong một câu luôn không?
Hạ Băng Vân cũng che miệng cười nói: “Công tử thật là hài hước, ngài muốn thứ gì trên người Băng Vân đây?”
Quân Tiêu Dao dùng ngón tay gõ gõ thành ghế, thản nhiên nói: “Chỗ này không tiện, vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng đi.”
Con cừu béo Hạ Băng Vân này không tốn tí lông cừu thì sao xứng để hắn ra tay cứu Hạ Sơ Tình được.
Lần này, Phong Khiếu Thiên đứng ngồi không yên. Cô nam quả nữ tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng, có thể nói chuyện gì chứ?
“Huynh đài, hình như hơi quá đáng thì phải. Đừng nói đến những thứ khác, chỉ với việc huynh đeo cái mặt nạ này thì không thể không khiến người ta nghi ngờ lai lịch của huynh được.”
Phong Khiếu Thiên nói nghe rất chính nghĩa, cứ như đang suy nghĩ cho Hạ Băng Vân vậy.
“Liên quan gì tới ngươi?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười.
Ánh mắt Phong Khiếu Thiên lóe lên, một khắc sau, thân hình hắn ta hóa thành một ngọn gió lao vụt đến trước mặt Quân Tiêu Dao, trực tiếp tháo mặt nạ quỷ của hắn ra.
Hắn ta muốn biết cái người dám trêu ghẹo Hạ Băng Vân, lại còn giấu đầu lộ đuôi này rốt cuộc là ai.
Quân Tiêu Dao cũng chẳng hề phản ứng, dù sao thì bây giờ hắn không cần phải che giấu gì nữa.
Mặt nạ bị tháo ra, trong phút chốc, một gương mặt tuấn tú không tì vết, không minh xuất trần giống như trích tiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi nhìn thấy khuôn mặt này, tất cả đàn ông ở đâu đều sửng sốt, kinh ngạc, rung động đến ngây người. Phụ nữ thì ngạt thở và ngơ ngác.
Không biết là ai đã dùng giọng điệu hoảng sợ thất thanh kêu lên: “Là thần tử Quân gia, không ngờ lại là hắn thật!”
Đầu óc của tất cả mọi người đều như muốn nổ tung, giống như có sấm chớp xẹt qua chân trời. Một truyền kỳ trẻ tuổi chỉ tồn tại trong lời đồn đãi lại xuất hiện sừng sững trước mặt bọn họ, sức chấn động này không thể nói rõ được, khiến đầu óc người ta trở nên mê muội, cảm thấy cực kỳ không chân thực, giống như thần tiên trực tiếp giáng lâm trước mắt người đời.
Hạ Sơ Tình ngơ ngác, gần như hưng phấn đến nỗi ngạt thở. Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người đã cứu mình lại chính là thần tử Quân gia trẻ tuổi vô địch trong truyền thuyết.
“Chẳng trách…” Trái tim Hạ Sơ Tình rung động đến nỗi tê dại.
Thiên kiêu bình thường sao có thể giết nổi cường giả Đại Thánh Cảnh, chỉ có truyền kỳ như Quân Tiêu Dao mới có thể làm được.
Vừa nghĩ tới việc mình được một truyền kỳ trẻ tuổi thế này cứu được, hơn nữa còn được hắn ôm vào lòng, Hạ Sơ Tinh cảm thấy hơi choáng váng.
Hạnh phúc đến quá đột ngột!
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai của Quân Tiêu Dao, Hạ Sơ Tình mỉm cười ngây thơ. Tiểu cô nương giống như nàng sao có thể chống lại sức hấp dẫn của Quân Tiêu Dao, chứ nói chi Quân Tiêu Dao lại còn là ân nhân cứu mạng nàng.
Ngay cả một người thông minh tài trí, vui buồn gì cũng không thể hiện ra ngoài như Hạ Băng Vân cũng hơi chấn động. Nàng đoán có lẽ thân phận của chàng trai mặt quỷ rất cao, lai lịch lớn kinh người, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ hắn lại là thần tử Quân gia danh tiếng lẫy lừng kia.
Với thân phận này, ngay cả đại tiểu thư Hạ gia như nàng cũng còn lâu mới sánh bằng. Bất cứ tiền tài, bản lĩnh gì đứng trước mặt Quân Tiêu Dao cũng chẳng đáng là bao.
Chẳng trách Quân Tiêu Dao không đối xử với nàng như người ngang địa vị, bởi vì thân phận của đôi bên vốn đã không nằm trên một đường thẳng.
Còn cái tên Phong Khiếu Thiên đã tự tay cởi mặt nạ của Quân Tiêu Dao ra thì lúc này đã đờ người ra giống như hóa đá. Hắn ta vô cùng ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Hắn ta từng cho rằng dưới lớp mặt nạ quỷ kia nói không chừng là một vị truyền nhân bất hủ nào đó, dù vậy thì hắn ta cũng không sợ, bởi ít nhiều gì hắn ta cũng là đạo tử của Phong tộc, có thân phận không thấp. Nhưng bây giờ nhìn thấy Quân Tiêu Dao mang vẻ mặt lạnh nhạt kia, Phong Khiếu Thiên choáng váng. Mẹ nó, sói đội lốt cừu cũng đừng đến mức này chứ, sẽ sợ tới mức bị bệnh tim đó biết không hả!
Quân Tiêu Dao thoáng liếc nhìn Phong Khiếu Thiên bị dọa sợ, thản nhiên nói với giọng nghiền ngẫm: “Bây giờ ngươi thấy được rồi, hài lòng chưa?”
Hai chân Phong Khiếu Thiên mềm nhũn, quỳ phịch xuống mặt đất.
Ai có thể ngờ được đường đường là đạo tử Phong tộc lại bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống đất chứ!
“Thần… thần tử Quân gia, ta… ta…” Giọng nói của Phong Khiếu Thiên cũng run run.
Ngoài thanh danh lẫy lừng ra, Quân Tiêu Dao còn nổi tiếng với sự sát phạt quả đoán của mình.
Phong Khiếu Thiên vừa nghĩ tới thái độ của mình với Quân Tiêu Dao khi trước, thậm chí còn nghĩ tới việc trêu ghẹo người phụ nữ của Quân Tiêu Dao, hắn ta cảm thấy mạng của bản thân chẳng còn nữa.
Hắn ta chỉ là một đạo tử của Phong tộc, trước mặt Quân Tiêu Dao thì chỉ giống như một con sâu cái kiến có thể tiện tay giết chết mà thôi. Thậm chí Phong tộc còn không dám truy cứu, có khi còn phải nhận lỗi trước mặt Quân Tiêu Dao.
Nhan Như Mộng đang xoa bóp vai cho Quân Tiêu Dao thì bật cười thành tiếng, nhìn Phong Khiếu Thiên đang quỳ rạp dưới đất với ánh mắt ngập tràn hứng thú.
Lúc trước Phong Khiếu Thiên còn định bắt chuyện với nàng, kết quả là bị bơ đẹp. Cũng may lúc đó hắn ta không làm ra hành động gì quá khích, nếu không thì sao có thể sống được tới bây giờ.
“Tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin thần tử thứ tội!” Phong Khiếu Thiên dập đầu xuống đất, phát ra tiếng cộp cộp.
Trước mặt Hạ Băng Vân mà hắn ta lại quỳ xuống dập đầu trước một người đàn ông khác, cầu xin tha thứ, hình tượng của hắn ta coi như đã bị hủy sạch. Nhưng bây giờ ngay cả tính mạng còn sắp mất đi, mỹ nhân gì đó chỉ đành gác lại sau lưng.