Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 881 - Chương 881 - Bí Ẩn Hoang Cổ Thánh Thể Bị Giết

Chương 881 - Bí ẩn Hoang Cổ Thánh Thể bị giết
Chương 881 - Bí ẩn Hoang Cổ Thánh Thể bị giết

Chương 881: Bí ẩn Hoang Cổ Thánh Thể bị giết

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thật ra chuyện ta biết cũng không nhiều, chỉ từng nghe nói có một Hoang Cổ Thánh Thể có thực lực mạnh mẽ đã bị Thương Thiên Phách Thể giết chết ở nơi này, máu nhuộm thẫm tinh không.” Thác Bạt Chiến nói.

“Có chuyện như thế à?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên.

Xem ra trong những trận chiến giữa Thánh Thể và Phách Thể trước đây, Thánh Thể chưa từng chiếm ưu thế, thậm chí còn ở thế yếu nữa.

“Hoang Cổ Thánh Thể cổ đại này có công tạo hóa, nghe nói hình như là đã phá vỡ cực hạn, dù chưa hoàn toàn chặt đứt mười gông xiềng nhưng cũng đã phá vỡ được bảy gông xiềng, vô cùng mạnh mẽ. Theo lý thuyết, cho dù hắn không đánh lại Phách Thể thì cũng không bị đánh chết mới đúng, nhưng chuyện này đã trở thành bí mật, hiện tại không có ai biết được nguyên nhân nữa.” Thác Bạt Chiến nói.

Quân Tiêu Dao tỏ vẻ suy tư.

Trời giáng mười gông xiềng, hạn chế Hoang Cổ Thánh Thể. Thánh Thể biến thành phế thể là chuyện mà mọi người đều biết. Chuyện Quân Tiêu Dao phá vỡ cả mười gông xiềng vẫn chưa truyền ra ngoài, tới lúc này người ta vẫn lầm tưởng rằng Quân Tiêu Dao chỉ phá vỡ được mấy gông xiềng mà thôi.

Nhưng nói một cách nghiêm túc thì Quân Tiêu Dao phá được mười gông xiềng là nhờ có hệ thống đánh dấu, còn Hoang Cổ Thánh Thể cổ đại kia lại dựa vào thực lực của bản thân, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ.

Một tồn tại mạnh mẽ như thế lại bị Thương Thiên Phách Thể giết chết vào thời điểm ấy. Trong chuyện này có bí ẩn gì hay không?

“Tiền bối có từng nghe nói đến Hoang Cổ Thánh Điện chưa?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Thác Bạt Chiến đáp: “Đó là một tổ địa của Hoang Cổ Thánh Thể, ngay phía trên Hoang Tinh.”

Quân Tiêu Dao đứng dậy, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối mở tiệc chiêu đãi, Quân mỗ còn có việc quan trọng, không quấy rầy nữa.”

Quân Tiêu Dao nói rồi dùng một tay nhấc bổng Thỏ Ngọc Thái Âm đang chăm chú gặm củ cải linh quả lên.

“Ha ha, thần tử đi đi, có chuyện gì ta sẽ chú ý.” Thác Bạt Chiến cười nói.

Ông đã xem mình là một nửa môn nhân của Quân gia, nếu lần này có thể rút ngắn quan hệ với Quân Tiêu Dao thì gia nhập vào Quân gia cũng không phải là không được.

“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao gật đầu rời đi.

Hắn rời khỏi cổ thành, vượt qua tinh vũ, phóng mắt nhìn về phía Hoang Tinh xa xăm.

“Trong đó nhất định ẩn chứa bí ẩn gì đó.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao sâu thẳm.

Hoang Tinh giống hệt như tên gọi của nó, là một vùng đất hoang vu tiêu điều. Xưa kia, trên cổ tinh có sự sống này không phải như vậy, nhưng bây giờ nó đã trở thành một vùng hoang vu. Đồi núi trơ trọi, không hề có màu xanh của lá. Linh khí trong trời đất rất mỏng manh, mặt đất là một màu xám tro cằn cỗi.

Trong khắp cả cổ tinh này chỉ có lác đác một vài sinh linh, ngay cả số lượng yêu thú cũng chẳng được bao nhiêu, chúng chẳng hề muốn sinh tồn ở nơi đây.

Trên đại lục Hoang Tinh có lác đác một vài thành trì cổ xưa cũ nát. Người ở trong đó phần lớn là phàm nhân, một số ít là tu sĩ, còn Chuẩn Thánh thì chẳng có một ai, có thể nói là rất bình thường. Trên Chung Cực Cổ Lộ có rất ít cổ tinh như vậy.

Quân Tiêu Dao ngự không mà đi, thần niệm của hắn quét qua là có thể nhìn thấy một khu vực lớn.

“Nơi này thật là cằn cỗi, linh khí mỏng manh, đại đạo pháp tắc vỡ vụn không đầy đủ, khó mà tu luyện được.” Quân Tiêu Dao thầm lắc đầu.

Lúc này, thần niệm của hắn bỗng nhận ra gì đó nên trong mắt hiện lên vẻ khác thường.

“Ồ, khí tức kia…”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao dán chặt vào một thành trì cũ kỹ, thân hình lao vút đi.

Vào lúc này, trên lối đi trong thành trì cũ kỹ có một cô bé chừng bảy tám tuổi bước ra khỏi một cửa hàng. Mái tóc đen nhánh của cô bé được cột thành hai búi tóc sừng dê, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như đúc từ ngọc, đôi mắt to tròn trông rất lanh lợi, hàng lông mi cong vút thật dài.

Một cô bé đáng yêu như thế lại mặc một cái váy vải màu xám vá chằng vá đụp, đi chân trần không mang giày nên trông hơi bẩn bẩn. Nhìn từ cách ăn mặc thì có thể nhận ra hoàn cảnh sinh hoạt của cô bé không tốt lắm. Thế nhưng trên gương mặt của cô bé lại là nụ cười thỏa mãn, trong tay thì ôm lấy một con Linh Vũ Kê.

“Cơ thể của ông nội rất yếu, phải hầm canh gà cho ông uống, rồi cho đại thúc thúc một ít, còn cái đùi gà thì cho ca ca ăn.”

Cô bé lẩm bẩm trong miệng, bắt đầu chia con Linh Vũ Kê này thành nhiều phần, nhưng không chừa lại cho mình phần nào.

Đúng lúc này, phía trước có mấy đứa trẻ mặc áo gấm xuất hiện, ánh mắt lấp lóe.

Tên nhóc cầm đầu nhìn thấy cô bé thì cười lạnh, nói: “Ồ, không ngờ các ngươi lại ăn Linh Vũ Kê, xem ra cuộc sống gần đây không tệ ha.”

“Xấu… Người xấu…”

Nhìn thấy đám nhóc này, trong đôi mắt to của cô bé ánh lên vẻ sợ hãi. Cô bé xoay người định bỏ chạy.

“Còn muốn chạy à!”

Đám nhóc nọ xông tới, tên nhóc cầm đầu bắt lấy Linh Vũ Kê.

“Đây là của ông nội với mọi người!”

Cô bé bỗng hét lớn lên rồi lấy tay đẩy ngã tên nhóc cầm đầu nọ.

“Làm phản rồi, đánh cho ta!”

Tên nhóc cầm đầu tức giận vì bị một kẻ bại tộc đẩy ngã khiến nó mất mặt vô cùng.

Một đám trẻ con vây lại ức hiếp một cô bé.

Lúc này, ở bên kia đường, một bé trai chừng hơn mười tuổi nhìn thấy cảnh này thì trợn ngược mắt, vội vàng xông tới.

“Tiểu Huyên Huyên!”

làm răng nó gãy ra.

“Tiểu Huyên Huyên, muội không sao chứ?”

Bé trai nhìn về phía muội muội của mình.

Cô bé tên Tiểu Huyên Huyên cắn môi, nhìn con Linh Vũ Kê bị xé nát dưới đất, trong mắt đong đầy nước mắt.

“Trần ca ca, Linh Vũ Kê không còn nữa… Tiểu Huyên Huyên muốn cho ông nội với đại thúc thúc bồi bổ thân thể mà…” Tiểu Huyên Huyên không nhịn được nên khóc thút thít.

“Đáng chết, cái đám khốn khiếp các ngươi!”

Đứa nhóc này lao vọt tới như một chú hổ con, vung một quyền lên đánh bay một đứa nhóc,

Bé trai tên Ninh Trần siết chặt nắm đấm, trông như một con hổ con đang tức giận, lao vọt tới chỗ đám nhóc kia.

“Các ngươi cũng chỉ là bại tộc đã sa sút mà thôi!” Tên nhóc cầm đầu quát lớn.

Nó dậm chân, có linh khí bắn ra.

Bé trai tên Ninh Trần không hề sợ hãi, vung nắm đấm tới chỗ tên nhóc kia. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của Ninh Trần có ánh sáng vàng li ti hiện lên.

Bình Luận (0)
Comment