Chương 882: Đôi huynh muội đến từ thôn Đại Hoang
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một mình Ninh Trần đánh với cả đám trẻ con, dù cậu nhóc có dũng cảm và sức mạnh nhưng lại đối đầu với cả đám nhóc, hơn nữa đứa nhóc cầm đầu còn biết phương pháp tu hành. Chỉ chốc lát sau, Ninh Trần đã bị đè xuống đánh, khóe miệng bầm tím chảy máu tươi, trong máu lóe ánh sáng vàng.
Cả đám xung quanh xông tới.
Có một vài người không biết rõ sự tình nên nhịn không được, nói: “Đây là con cái nhà ai mà không thèm quản lý, ức hiếp người khác đến thế à?”
“Suỵt, im lặng đi, bọn nó là bọn nhỏ của nhà họ Thương, còn đôi huynh muội kia thì đến từ thôn Đại Hoang.” Một vài người biết chuyện thì thầm.
“Cái gì… thôn Đại Hoang, có liên quan đến cấm địa kia à?” Những người không biết chuyện thì run rẩy như nghĩ đến chuyện gì đó nên không dám xía vào nữa.
“Bởi vậy đừng nên xen vào chuyện của người khác, sự bá đạo của Thương gia rõ như ban ngày ấy.”
Nghe vậy, một số người đứng xem xung quanh không dám đi lên ngăn cản nữa.
“Ca ca…” Tiểu Huyên Huyên khóc nức nở, cắn răng muốn xông lên.
“Đừng qua đây!” Ninh Trần hét lớn.
“Tên nhãi đê tiện này, nằm xuống cho ta!” Tên nhóc cầm đầu tung một chưởng, muốn đè Ninh Trần xuống.
Đôi mắt Ninh Trần đỏ rực, huyết tính trong lòng bị châm ngòi, cậu nhóc bỗng cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào. Cậu không quan tâm đến chuyện gì khác nữa mà đấm một đấm vào mặt tên nhóc cầm đầu kia, khiến nửa khuôn mặt của nó đều bị lõm xuống.
“Á!” Tên nhóc kia ôm mặt khóc rống lên.
Ở phía xa bỗng có mấy người mang khí chất bất phàm xuất hiện, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn thấy thế thì biến sắc. Đó là con của bà ta.
“Đáng chết, cái tên con hoang nhà ngươi!”
Người phụ nữ trung niên lộ vẻ độc ác, vung một chưởng với tu vi Đạo Thần Cảnh về phía Ninh Trần.
“Ca ca!” Gương mặt Tiểu Huyên Huyên tái mét, khàn giọng hét lớn.
Ninh Trần cũng cắn chặt răng, cố gắng khiến bản thân đừng sợ hãi.
“Đại thúc thúc từng nói với mình rằng chi này của chúng ta là vô địch, không thể quỳ xuống được, dù có cận kề cái chết cũng không chịu thua!”
Cậu nhóc siết chặt tay lại.
Rất nhiều người xung quanh đều quay mặt đi, không đành lòng nhìn thấy cảnh này. Không phải bọn họ không muốn cứu, nhưng những người kia lại đến từ Phách Tinh Thương gia, là một gia tộc vô cùng hùng mạnh và bá đạo. Trong kỷ nguyên này, bọn họ còn có một vị Phách Vương nổi tiếng khắp Cổ Lộ, có Chứng Đế Chi Tư. Gia tộc cường đại như thế thì ai dám dây vào chứ?
Phách Tinh Thương gia nổi tiếng là bá đạo, hoành hành ngang ngược, hơn nữa ở vùng đất Hoang Tinh này lại vô cùng cằn cỗi, ngay cả người tu luyện cũng ít gặp. Mặc dù những người xung quanh không đành lòng, muốn bênh vực đôi huynh muội yếu thế kia nhưng bọn họ lại không có khả năng ngăn cản được.
Ở Hoang Tinh, Đạo Thần Cảnh là tồn tại đứng hàng đầu, hơn nữa cao thủ Đạo Thần Cảnh cùng cấp bậc cũng không dám trêu chọc người của Phách Tinh Thương gia.
Ninh Trần sắp bị tia sáng kia xuyên thủng, Tiểu Huyên Huyên thì nước mắt đầm đìa, kêu khóc như chim đỗ quyên, tất cả những người đứng xem không nhịn được mà dời ánh mắt sang nơi khác.
Nhưng một khắc sau, bọn họ lại không nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của cậu bé. Mọi người dời mắt sang chỗ khác, ai nấy đều ngây ra như phỗng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Trong tình huống này mà có người dám đứng ra vuốt râu hùm của Thương gia à?
Cậu nhóc Ninh Trần nhắm tịt mắt lại, cơ thể cũng khẽ run lên. Mặc dù đã cố tỏ ra dũng cảm nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, bảo cậu hoàn toàn không sợ chết là chuyện không thể nào.
Sự đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Ninh Trần giật mình mở to mắt, nhìn thấy bóng người áo trắng lạnh nhạt đứng trước mặt mình. Tiên mang bao phủ, sương mù lượn lờ, giống như thiên nhân giáng trần. Tia sáng kia còn chưa tới gần hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Ca ca!”
Tiểu Huyên Huyên chạy tới gần Ninh Trần, gương mặt trắng nõn đã lấm lem vì khóc quá nhiều. Sau khi phát hiện ca ca của mình không gặp nguy hiểm đến tính mạng, đôi mắt to của cô bé dời đến bóng người áo trắng kia.
Tiểu Huyên Huyên ngây ra như phỗng. Cô bé thề rằng cả đời này mình chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.
“Các đệ tên là gì?” Bóng người kia hỏi bằng giọng thản nhiên, giọng nói dịu dàng như ngọc.
“Đệ tên là Ninh Trần, đây là muội muội của đệ – Ninh Huyên.” Ninh Trần trả lời.
Cậu không ngờ rằng có người đứng ra giúp mình.
Ninh Huyên dùng đôi mắt to cẩn thận quan sát rồi hỏi: “Tiểu ca ca là tiên nhân à?”
“Ha ha…”
Bóng người áo trắng này chính là Quân Tiêu Dao, hắn chỉ cười cười chứ không nói gì.
Cô bé nhìn đến nỗi ngơ ngẩn, tiểu ca ca trông như thần tiên hạ phàm này cười lên trông đẹp thật.
Những người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Người trẻ tuổi này là ai mà lại dám ra tay thế?”
“Đúng là điếc không sợ súng, nhưng hắn có thể đỡ được một chiêu của cường giả Thương gia, chắc cũng là người tu hành nhỉ?”
Phần lớn những người ở đây đều là thổ dân của Hoang Tinh, chưa từng bước chân lên Chung Cực Cổ Lộ, tất nhiên không thể nào biết đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao.
Ở bên kia, người phụ nữ trung niên xinh đẹp sầm mặt lại, hỏi: “Ngươi là người ở phương nào mà dám xen vào chuyện vặt của Thương gia ta?”
Đối mặt với lời chất vấn của người phụ nữ trung niên, Quân Tiêu Dao chẳng hề để ý, chỉ xem nó như lời nói của con sâu cái kiến, không lọt vào tai hắn được.
Hắn nhìn về phía đôi huynh muội kia rồi hỏi: “Các đệ đến từ nơi nào?”
“Bọn đệ đến từ… thôn Đại Hoang.” Ninh Trần trả lời theo kiểu thăm dò.
Mỗi khi bọn họ vừa nhắc đến chuyện mình tới từ thôn Đại Hoang, tất cả mọi người xung quanh đều sẽ xa lánh bọn họ. Bởi vì thôn Đại Hoang có liên quan tới cấm địa ở nơi đây, vả lại từ trước tới giờ Thương gia vẫn luôn nhằm vào bọn họ.
Nhưng điều khiến đôi huynh muội này bất ngờ chính là tiểu ca ca trước mắt này không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn không tỏ ra xa lánh hay kiêng kỵ gì.
“Đáng chết, ngươi không nghe thấy à?”
Người phụ nữ trung niên kia trở nên lạnh lùng ác độc, bà ta lại tung thêm một chưởng nữa.
Mấy người còn lại cũng nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ hứng thú. Đã bao lâu rồi Thương gia bọn họ chưa bị người ngoài mạo phạm nhỉ? Đây là lần đầu tiên đấy.
“Ồn ào!”
Quân Tiêu Dao cau mày, bèn phất ống tay áo một cái.