Chương 894: Cuộc chiến diệt tộc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lúc đội ngũ của Thương gia kéo lũ lượt đến Hoang Tinh thì phía Hoang Tinh, trong Hoang Cổ Thánh Điện, Võ Hộ luôn ngồi xếp bằng trong chủ điện bỗng mở bừng hai mắt.
Ánh mắt ông ta lóe lên ánh điện, trong rất khiếp người.
“Rốt cuộc cũng tới sao, so với tưởng tượng của ta thì trễ hơn mấy tháng.” Võ Hộ đi ra khỏi cửa điện, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
“Đại nhân...”
Chung quanh có gần ngàn bóng người chi chít đều là thôn dân dời đến từ thôn Đại Hoang.
“Đại thúc thúc, xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Huyên Huyên tiến lên, kéo kéo vạt áo Võ Hộ, ngây thơ hỏi.
“Không có gì, chờ lát nữa các ngươi đều tiến vào trong điện d8u.”
“Võ Hộ đại nhân, chẳng lẽ bọn chúng sắp tới?” Ninh Đức Phát như nghĩ tới cái gì, lập tức sầu lo mà nói.
“Không sao, ta sẽ không để các ngươi và Quân Tiêu Dao xảy ra chuyện gì.” Võ Hộ nhàn nhạt nói.
“Đại thúc thúc, ta muốn đi cùng ngài!” Ninh Trần như một con hổ nhỏ, siết chặt nắm tay mà kiên nghị nói.
Võ Hộ thấy thế thì xoa xoa đầu Ninh Trần.
“Chờ ngươi lớn lên rồi nói sau, hiện tại tuy các ngươi là mồi lửa, nhưng phải biết rằng...”
“Chút lửa le lói cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ.”
Lời Võ Hộ nói cứ mang đến cho người ta cảm giác như đang dặn dò hậu sự. Cho dù là Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên cũng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
“Đại thúc thúc, ngài sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?” Ninh Trần nói.
“Không có việc gì, nhất mạch Thánh Thể là sống lưng của cả trời đất, không ai có thể đè cong!”
Nhưng vào lúc này, trên không Hoang Tinh có tiếng gầm rú truyền ra, cứ như tiếng sấm rền vang, mênh mông cuồn cuộn!
Trên Hoang Tinh, rất nhiều thành trì người tu hành đều bị kinh động, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, họ nhìn thấy đội ngũ tựa như trường long đen nhánh kia, tất cả tu sĩ đều vô cùng kinh ngạc chấn động!
“Đó là... Đội ngũ của Thương gia!” Có người nhịn không được mà kinh hô.
“Sao lại thế này, sao Thương gia lại phái một quân đội tới Hoang Tinh?”
“Xem phương hướng bọn họ tiến đến thì hẳn là đi đến cấm địa thôn Đại Hoang kia!”
“Ta đã biết, trước đó hình như có lời đồn, nói là có một người tu hành đến từ bên ngoài Hoang Tinh, đánh chết một số người của Thương gia, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?”
Toàn bộ Hoang Tinh bắt đầu xôn xao, vô số âm thanh vang dội, họ kéo nhau đi đến thôn Đại Hoang và Hoang Cổ Thánh Điện muốn tìm tòi xem là chuyện gì.
Nói tóm lại, dù là tu sĩ bản xứ trong Hoang Tinh hay là thiên kiêu cổ lộ trong Tinh Không Cổ Thành, họ đều hội tụ đến, muốn chứng kiến đại chiến kế tiếp.
Trận đại chiến này đã được định sẵn là hết sức rung động lòng người, bi tráng thảm thiết!
Tinh kỳ bay phần phật, đằng đằng sát khí!
Đội ngũ có tới vạn người của Thương gia như một trường long đen nhánh, bay ngang qua vòm trời Hoang Tinh.
Trong đó còn có trên trăm vị thiên kiêu trẻ tuổi và cường giả Thánh Nhân Vương, Đại Thánh của Thương gia.
Sức mạnh này không tính là gì đối với thế lực bất hủ, nhưng đối với thôn Đại Hoang và Hoang Cổ Thánh Điện hiện đã suy sụp lụn bại thì hoàn toàn là một lực lượng mang tính hủy diệt.
Phía Hoang Cổ Thánh Điện, Võ Hộ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhìn quân đội vạn người mênh mông cuồn cuộn lao đến.
Trong đôi mắt vẩn đục của ông ta là một mảnh bình tĩnh thản nhiên, không có kiêng kị, không có sợ hãi.
Có lẽ trong từ điển của Hoang Cổ Thánh Thể không có chữ sợ này.
“Đó là người của Thương gia!”
Thôn dân của thôn Đại Hoang cũng chú ý tới quân đội mênh mông cuồn cuộn kéo đến trên vòm trời kia.
Chiến ý như lửa cháy lan ra đồng cỏ, sát ý xông thẳng lên trời cao!
“Đây là chuyện gì, Thương gia phải tiến hành đại quyết chiến sao?”
“Hắn thật sự muốn tiêu diệt thôn Đại Hoang chúng ta?”
Một vài thôn dân Đại Hoang siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn như bị buộc vào đường cùng. Đã tới nước này rồi mà Thương gia vẫn không muốn buông tha chobọn họ!
“Các ngươi lui xuống phía sau ta đi!” Võ Hộ một tiếng quát.
Gần ngàn thôn dân không tự chủ được mà lui vào trong Hoang Cổ Thánh Điện.
Gió bắc gào thét, cát vàng mãnh liệt.
Võ Hộ đứng sừng sững lẻ loi một mình trước Hoang Cổ Thánh Điện. Dung mạo của ông ta rất bình thường, râu ria xồm xoàm, tóc đen hỗn độn, mặc một bộ quần áo màu xám cổ xưa cũ nát trên người.
Nhìn giống như một người khổ tu trung niên buồn bực thất bại trong hồng trần. Trên tay, trên chân ông ta đều đeo xiềng xích, xương tỳ bà bị xiềng xích xuyên thủng. Trên lưng còn có tấm bia đá túc địch Bá Thể ngày xưa đè lên để nhục nhã ông ta.
Có thể nói, nếu không phải đã biết thân phận của Võ Hộ thì căn bản không ai cho rằng ông ta là một vị Thánh Thể.
“Ta là sỉ nhục của nhất mạch Thánh Thể, hiện giờ, cứ để ta lan tỏa chút ánh sáng và hơi nóng cuối cùng đi...” Võ Hộ lẩm bẩm trong lòng.
Bên này, rốt cuộc đội ngũ Thương gia cũng đã đến, vạn người đứng sừng sững trên trời cao, như thiên binh thần tướng.
Trái lại là phía Hoang Cổ Thánh Điện chỉ một mình Võ Hộ đứng lẻ loi, như một tấm bia to lớn.
“Kẻ thua trận, Quân Tiêu Dao kia đang ở nơi nào?” Trong quân đội của Thương gia, một lão giả đứng ra lạnh nhạt nói.
Ông ta là ngũ trưởng lão của Thương gia, một cường giả Đại Thánh Cảnh, ông ta cũng không gọi tên Võ Hộ, mà xưng là kẻ thua trận.
Võ Hộ hờ hững không nói lời nào.
“Ha hả, chỉ là bại tướng dưới tay tiền bối Bá Thể, một tù nhân thôi mà cũng dám bày ra thái độ này?” Lục trưởng lão Thương gia cười lạnh và nói.
“Hôm nay, ta sẽ không nhường nụn gì nữa, lui, hoặc là... Chiến!” Võ Hộ lạnh nhạt nói.
Đã tới bước đường này thì không còn đường nào để hòa hoãn nữa. Trước đó Võ Hộ nhẫn nhục là vì thôn Đại Hoang, vì huynh muội Ninh Trần, muốn để lại một mồi lửa.
Nhưng hiện tại, có Quân Tiêu Dao ở đây, nhất mạch Thánh Thể sẽ không xuống dốc. Ông ta cũng không cần nhẫn nhục chịu đựng tiếp.
“Ngươi trở nên kiên cường rồi sao, không sợ chúng ta tàn sát những thôn dân Đại Hoang đó à?” Ngũ trưởng lão của Thương gia cười nhạo và nói.
“Kẻ thua trận, hiện tại ngươi tránh ra, để chúng ta tiến vào Hoang Cổ Thánh Điện điều tra thì Thương gia còn có thể tha mạng chó cho các ngươi.” Lục trưởng lão Thương gia tùy ý nói.