Chương 895: Kẻ bước qua lằn ngang này phải chết
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong mắt Võ Hộ nở rộ tia lạnh lẽo, sát ý rét đến xương.
Ông ta vung một tay lên, một đường ngang xẹt qua trước Hoang Cổ Thánh Điện.
“Kẻ bước quan lằn ngang này, phải chết!”
Một chữ chết làm cả phong vân cũng chấn động, thiên địa phải biến sắc.
Sát ý như gió lạnh, đâm thẳng vào xương tủy!
“Lớn mật, chỉ là một kẻ thua trận mà cũng dám buông lời uy hiếp như thế, giết cho ta!” Ngũ trưởng lão của Thương gia cũng không hề do dự mà vung tay lên, quân đội vạn người của Thương gia cùng rống lên.
Âm thanh đó rung động cả trời đất!
Đại chiến bùng nổ.
Vô số những bóng người phóng về hướng một mình Võ Hộ, trong đội quân vạn người này, yếu nhất cũng là Thiên Thần Cảnh, Đạo Thần Cảnh, Chuẩn Thánh Cảnh cũng không phải không ít.
Nếu chỉ đánh đơn thì có lẽ không phải rất mạnh. Nhưng vạn người đều xông lên thì sức hủy diệt này đủ khả năng làm rung chuyển trời đất, cả Đại Thánh nhìn cũng phải tê dại da đầu.
Võ Hộ cũng ra tay, nhưng bởi vì trên người ông ta có xiềng xích nên phạm vi hoạt động chỉ ở chung quanh Hoang Cổ Thánh Điện.
Ông ta tung ra một quyền, khí huyết mênh mông cuồn cuộn hóa thành trường long kim sắc mà lao ngang qua.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, có tiếng xương cốt rách nát vang lên.
Thân thể của trên trăm vị quân sĩ Thương gia trực tiếp nổ nát, hóa thành vụn máu.
Chiến lực như vậy khiến một ít người đứng xem phải nheo mắt.
“Đáng chết, Thánh Thể này thật là tà môn, trước kia đã lấy nhiều tinh huyết Thánh Thể như vậy mà hiện tại còn sinh long hoạt hổ đến thế.” Lục trưởng lão của Thương gia nói thầm một câu.
“Không sao cả, chỉ là một trận chiến đánh thú trong chuồng mà thôi, đừng quên, chúng ta còn mang thứ kia đến.” Ngũ trưởng lão của Thương gia không để bụng chút nào.
Theo ông ta thấy thì đây chỉ là một trận tàn sát khôi hài mà thôi.
Mà hiện tại cũng có vô số những tu sĩ đang đứng ở nơi xa vây xem.
Phóng mắt nhìn lại, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ Hoang Tinh đều hội tụ đến, đang quan sát cuộc chiến này.
Còn có thiên kiêu cổ lộ đến từ Tinh Không Cổ Thành, như đám người Cơ Thanh Y, Thánh Huyền Nhất, Như Anh cũng đã đi tới nơi đây vây xem.
“Cũng là một vị Thánh Thể, nhưng sao lại cảm thấy thảm thương thế nhỉ?” Như Anh tập trung nhìn lại, có chút kinh ngạc.
Trong suy nghĩ của nàng ta, mặc dù nhất mạch Thánh Thể xuống dốc đến cỡ nào thì cũng không đến mức lưu lạc như thế mới đúng?
“Quân Tiêu Dao, ngươi đang ở nơi nào?” Cơ Thanh Y đảo mắt qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng Quân Tiêu Dao.
Theo lý thuyết, họ đều là Hoang Cổ Thánh Thể, lấy tính cách của Quân Tiêu Dao thì hẳn sẽ không đứng nhìn không đoái hoài mới đúng.
Đây cũng là điều khiến các thiên kiêu cổ lộ khác nghi hoặc.
“Sao Thần Tử Quân gia không ở đây, có hắn thì cục diện cũng không đến mức như thế.”
“Chẳng lẽ là sợ?”
“Chuyện này không có khả năng, mọi người đều biết khí phách của Thần Tử Quân gia, hắn còn không đến mức sợ một Thương gia.”
“Vậy sao hiện tại hắn không xuất hiện?”
“Có thể là có chuyện gì đó rồi.”
Rất nhiều thiên kiêu tu sĩ đều đang nghị luận.
Bên này, quân sĩ Thương gia cũng học ngoan. Võ Hộ chỉ có thể di động trong phạm vi Hoang Cổ Thánh Điện, mặc dù thi triển thủ đoạn thì phạm vi cũng sẽ không quá lớn.
Bọn họ chỉ cần đứng ở bên ngoài phóng thích chiêu thức thần thông, tiêu hao thực lực của ông ta là được.
Tuy rằng thủ đoạn này không sáng rọi mấy, nhưng lại rất thực dụng.
Theo thời gian chuyển dời, khí huyết tràn đầy trên người Võ Hộ cũng bắt đầu suy yếu.
Bản thân ông ta đã không con bao nhiêu khí huyết, hơn phân nửa tinh huyết Thánh Thể trong cơ thể đều bị Thương gia cướp lấy.
Hơn một nửa còn lại cũng vô tri vô giác mà dung nhập vào cơ thể Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên.
Có thể nói, hiện tại Võ Hộ đang ép khô mỗi một giọt tinh huyết Thánh Thể trong cơ thể, phát huy ra nhiệt lượng thừa của bản thân.
“Không cần thiết kéo dài, dùng chiêu kia đi.” Lục trưởng lão của Thương gia nói.
Ngũ trưởng lão của Thương gia khẽ gật đầu, hắn lấy ra một phù thạch, sau đó rót pháp lực vào trong đó.
Chỉ thoáng chốc, tấm bia đá Võ Hộ vác sau lưng bỗng chấn động. Tám chữ ‘Độc Bộ Hoàn Vũ, Bá Tuyệt Thiên Khung’ trên đó phóng ra quang hoa chói mắt.
Một sức mạnh trấn áp và trọng lực khủng bố lập tức đè mạnh xuống.
Phụt!
Gần như trong nháy mắt, Võ Hộ đã hộc ra một ngụm máu tươi, quỳ nửa người xuống mặt đất.
“Võ Hộ đại nhân!” Trong thánh điện, Ninh Trần, tiểu Huyên Huyên, Ninh Đức Phát và các thôn dân Đại Hoang đều kinh hô lên tiếng.
“Giết!” Ngũ trưởng lão của Thương gia vung tay lên.
Cả đám trưởng lão Thương gia cấp bậc Đại Thánh, Thánh Nhân Vương đều ra tay.
Bọn họ muốn tuyệt sát Thánh Thể đáng thương đời cuối cùng này!
Hoang Cổ Thánh Thể cường đại là chuyện không thể nghi ngờ.
Võ Hộ thân là Thánh Chủ Cảnh, đánh vỡ năm gông xiềng thì tuyệt đối không yếu.
Nhưng ông ta vốn bị tấm bia đá và xiềng xích trấn áp. Những xiềng xích và tấm bia đá kia không giờ phút nào là không tiêu hao sức mạnh khí huyết của ông ta.
Thương gia cũng thường xuyên đoạt lấy tinh huyết Thánh Thể từ trong thân thể ông ta.
Còn số tinh huyết Thánh Thể còn lại thì Võ Hộ đã dung nhập vào cơ thể Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên.
Điều này dẫn tới thực lực của Võ Hộ đã hạ tới điểm thấp nhất.
Có tấm bia đá trấn áp, Hoang Cổ Thánh Thể và thực lực Thánh Chủ Cảnh của ông ta hoàn toàn không thể phát huy ra hết được.
Giờ phút này, ông ta lại bị Ngũ trưởng lão của Thương gia kích hoạt tấm bia đá trấn áp. Võ Hộ đột nhiên không kịp phòng ngừa, đã bị chấn đến hộc ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi!” Trong con ngươi ánh vàng rực rỡ của Võ Hộ bắn ra tia chớp kim sắc.
Trong mắt ông ta dấy lên một tia chiến ý cuồng mãnh.
“Quỳ xuống cho ta!”
Ngũ trưởng lão của Thương gia thấy thế thì tiếp tục thúc giục phù thạch.
Lão muốn Võ Hộ hoàn toàn quỳ xuống mặt đất!
Giờ phút này, Võ Hộ nửa quỳ trên mặt đất, dùng hai tay chống đỡ. Đôi mắt kim sắc của ông ta nhiễm chút màu máu.
Trên lưng ông ta, tám chữ khắc trên tấm bia đá kia nở rộ ra thần hoa không gì sánh kịp. Đồng thời có một cảm giác bá đạo cuồng mãnh xuất hiện.
Tấm bia đá này được chế tạo từ Vạn Quân Huyền Thạch, nặng như Thái Sơn. Thánh nhân tầm thường bị đè lên cũng sẽ trực tiếp nát thành vụn máu.
Mà Võ Hộ lại vác tấm bia đá này rất lâu.
Đây là sự sỉ nhục của nhất mạch Bá Thể dành cho ông ta.