Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 896 - Chương 896 - Hoang Cổ Trảm Thiên Quyết

Chương 896 - Hoang Cổ Trảm Thiên Quyết
Chương 896 - Hoang Cổ Trảm Thiên Quyết

Chương 896: Hoang Cổ Trảm Thiên Quyết

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hiện tại, Ngũ trưởng lão của Thương gia dùng phù thạch kích hoạt tấm bia đá, trọng lượng của bia lập tức gia tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Dùng Thánh Thể suy bại của Võ Hộ thì tất nhiên rất khó ngăn cản. Ông ta lại hộc ra một ngụm máu tươi, khí huyết trong cơ thể thiếu thốn tới cực điểm.

Nhưng ông ta vẫn không quỳ xuống.

“Nhất mạch Thánh Thể đúng là cục đá hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng rắn.” Ngũ trưởng lão của Thương gia cười nhạo và nói.

“Xông lên hết cho ta, hôm nay chính là ngày cuối cùng của Thánh Thể!” Lục trưởng lão của Thương gia phất tay và nói.

Quân sĩ Thương gia lại ra tay.

Vô số thần thông được thi triển ra, hội tụ thành một mảnh pháp lực cuồn cuộn, trực tiếp tràn về hướng Võ Hộ và Hoang Cổ Thánh Điện.

“Tất cả đều nhắm vào ta đây này!”

Võ Hộ dang đôi tay ra, khí huyết nổ mạnh, hóa thành một mảnh quầng sáng màu đỏ vàng. Ông ta giống như một vách tường kiên cố, chặn hết thủy triều pháp lực, không để nó lan đến gần Hoang Cổ Thánh Điện và thôn dân Đại Hoang trong đó.

Phụt!

Võ Hộ bị đẩy lui, miệng phun ra máu tươi.

Giờ phút này, thân thể ông ta phủ kín vết rạn nhàn nhạt, nứt ra những vệt máu tươi. Máu chảy tràn ra, nhuộm đẫm Võ Hộ giống như một người làm bằng máu.

“Đại thúc thúc!”

Ninh Trần, tiểu Huyên Huyên đều kêu to, muốn lao ra, nhưng lại bị Ninh Đức Phát ngăn cản.

Giờ phút này, đôi mắt của lão nhân tóc trắng xoá ấy cũng hiện đầy tơ máu.

“Đừng đi, đại nhân không hy vọng các ngươi đi...” Tiếng nói Ninh Đức Phát đang run rẩy.

Hai người bọn họ là hy vọng mà Võ Hộ để lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

“Đám cẩu tạp chủng các ngươi!” Mắt Ninh Trần đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt thù hận.xưa nay chưa từng có

Tiểu Huyên Huyên khóc thật thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống, dù sao cô bé cũng chỉ mới bảy tám tuổi.

Những thôn dân Đại Hoang còn lại đều siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi rơi xuống từng giọt.

Bên ngoài, người của Thương gia đang không ngừng ra tay, Võ Hộ như một con sư tử tuổi già, đang ra sức phản kháng. Người của Thương gia vẫn khó có thể đi tới một bước.

“Ngươi thật cứng đầu như vậy sao, nếu hiện tại thần phục thì còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Ngũ trưởng lão của Thương gia lạnh nhạt nói.

Võ Hộ ngẩng đầu, dung nhan đầy vết máu kia lại hiện ra một nụ cười lạnh không chịu khuất phục.

“Mệnh ta cứng lắm, không học được khom lưng!”

Câu nói vừa dứt, Võ Hộ bỗng ngửa mặt lên trời thét dài.

Tinh huyết Thánh Thể cuối cùng trong thân thể ông ta bắt đầu thiêu đốt, khí huyết kim sắc xông thẳng lên trời cao, giống như một con đại long màu vàng!

Khí tức đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.

“Đáng chết, trấn cho ta!” Ngũ trưởng lão của Thương gia tiếp tục thúc giục phù thạch.

Tấm bia đá kia phát ra quang hoa chói mắt xưa nay chưa từng có. Trong lúc mơ hồ, còn có một hư ảnh khí phách siêu tuyệt hiện lên, muốn trấn áp Võ Hộ.

Cả người Võ Hộ bắn toé máu tươi, ép hết tiềm năng cực hạn của bản thân, sức mạnh Thánh Thể không màng tất cả mà bùng nổ.

Trước đó vì Ninh Trần huynh muội, vì thôn Đại Hoang, ông ta phải nhẫn nhục, phải sống sót. Nhưng hiện tại, có Quân Tiêu Dao ở đây khiến ông ta rất yên tâm, không có nỗi lo về sau.

Cho nên giờ phút này, ông ta có thể không hề cố kỵ mà hoàn toàn phóng thích tiềm năng của chính mình.

“Hoang Cổ Trảm Thiên Quyết!”

Võ Hộ thét dài một tiếng, như lôi đình kinh thế, một tia thần quang kim sắc khủng bố như thiên đao chém ra.

Rắc!

Từng vết rạn hiện lên từ bia đá!

Những xiềng xích trói buộc ông ta cũng bắt đầu phát ra tiếng răng rắc không chịu nổi nữa.

Cuối cùng ầm ầm một tiếng vang lớn, tấm bia đá trên lưng Võ Hộ phủ kín vết rách chi chít, sau đó ầm ầm tan vỡ!

Tám chữ Độc Bộ Hoàn Vũ, Bá Tuyệt Thiên Khung cũng hóa thành bột mịn!

Xiềng xích trói buộc ông ta cũng đứt gãy!

Cảnh tượng này khiến tất cả người của Thương gia chấn động.

“Sao có thể!?”

Đám người Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão của Thương gia trừng lớn đôi mắt, có chút không thể tin nổi.

Đây chính là tấm bia đá do tổ tiên Bá Thể thiết lập nên, Võ Hộ lại có thể đánh vỡ.

“Không sao, hắn đã đè ép đến cực hạn, tới cuối sinh mệnh, cùng nhau xông lên!”

Ngũ trưởng lão của Thương gia quát chói tai một tiếng, lão không đứng xem nữa mà trực tiếp ra tay.

Thực lực của Đại Thánh Cảnh bùng nổ, thi triển ra thần thông mà trấn sát đến.

Hơn mười trưởng lão Thương gia còn lại cũng cùng ra tay, đám người trẻ tuổi Thương Uyên cùng ra tay.

Quân đội vạn người Thương gia cũng thi triển thần thông, hình thành dòng nước lũ pháp lực.

Vô số pháp lực thần thông che trời lấp đất, mãnh liệt thổi quét về hướng Võ Hộ đã cận kề cực hạn.

Có thể nói, Võ Hộ lúc này đã đạt tới cực hạn rất khó có thể chống chọi được. Nhưng trong mắt ông ta lại không có chút sợ hãi nào, chỉ là một mảnh bình tĩnh.

“Chiến huyết nhiễm hoàng sa, phong xuy ánh thiên xích, nhân sinh bất quá, nhất trường tư sát (1)...” Võ Hộ cười.

(1) Máu nhiễm đỏ cát vàng, gió thổi ánh tà dương, nhân sinh chỉ là một hồi chém giết.

Đây là nụ cười hiếm hoi bao năm qua của ông ta.

Nụ cười thực nhẹ nhàng.

Chết vì bảo hộ Quân Tiêu Dao, huynh muội Ninh Trần và thôn dân Đại Hoang.

Ông ta, không uổng kiếp này!

“Con mẹ nó, lão tử liều mạng với Thương gia!”

“Chính là, rớt đầu cũng chỉ là vết sẹo như cái bát, trăm năm luân hồi lại là một hảo hán!”

“Cùng nhau xông lên, nhất mạch thủ điện nhân chúng ta không có hèn nhát!”

Nhìn thấy tình trạng của Võ Hộ, những thôn dân Đại Hoang trốn trong thánh điện đều nhìn không được.

Bọn họ không thể chịu đựng được mình trốn tránh phía sau Võ Hộ giống như một tên hèn. Gần cả ngàn thôn dân Đại Hoang đều đỏ ngầu hai mắt lao tới, nhiệt huyết bị hoàn toàn kích phát!

Tuy rằng tu vi của bọn họ không cao, nhưng chiến ý lúc này cũng khiến cả thiên địa chấn động!

“Trần Nhi, tiểu Huyên Huyên, các ngươi ở lại chỗ này, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, các ngươi là mồi lửa và hy vọng...” Ninh Đức Phát trịnh trọng dặn dò hai người.

Ninh Trần ứa nước mắt mà lôi kéo tay tiểu Huyên Huyên.

Hắn biết, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính.

“Bộ xương già này cũng sống lâu đủ rồi.” Trong đôi mắt già nua vẩn đục của Ninh Đức Phát hiện ra ánh sáng xưa nay chưa từng có.

Ông ta như thấy được sự huy hoàng ngày xưa của nhất mạch thủ điện nhân, họ đi theo Thánh Thể đời trước, đấu tranh với trời đất, không ai có thể ngăn cản bước chân của bọn họ!

Giờ khắc này, sống lưng khòm khòm của Ninh Đức Phát đột nhiên thẳng lên. Ông ta như về tới thời đại tráng niên, khí thôn tận trời!

Lão nhân Ninh Đức Phát cũng vọt vào chiến trường huyết máu!

Bình Luận (0)
Comment