Chương 897: Tứ đại dị tượng đều xuất hiện
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Các ngươi...”
Nhìn thấy vô số những thôn dân Đại Hoang lao tới, cả người Võ Hộ đều ngây ra, trong đôi mắt vẩn đục có một ánh nước lóe lên.
Trượng phu có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi!
“Võ Hộ đại nhân, có chúng ta ở đây, đừng ai nghĩ động vào ngài!”
“Không sai, nhất mạch thủ điện nhân chúng ta vốn tồn tại vì đi theo bảo hộ nhất mạch Thánh Thể!”
Những thôn dân Đại Hoang đó dũng cảm không sợ, trong khoảnh khắc sinh tử, họ tỏa ra quang hoa hào khí!
“Hừ, một đám kiến mà thôi, buồn cười đến cực điểm!” Đối mặt với những thôn dân Đại Hoang đó, trong mắt Ngũ trưởng lão của Thương gia hiện ra một tia khinh thường.
Quả thực là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.
Lao tới cũng chỉ là chịu chết phí công mà thôi.
“Giết cho ta!” Lục trưởng lão của Thương gia phất tay và nói.
Trên trời dưới đất là một mảnh tiếng kêu.
Máu nhuộm đẫm cả trời xanh!
Giờ khắc này, cho dù là những tu sĩ vây xem, nhìn thấy hành động của Võ Hộ và thôn dân Đại Hoang thì cũng nhịn không được mà hơi rung động.
Trên mặt bọn họ vốn mang theo biểu cảm cười nhạo như đang xem diễn, nhưng giờ phút này lại trở nên có chút trịnh trọng và tôn kính.
Tuy rằng bọn họ cũng không có liên hệ gì với Võ Hộ và nhất mạch thủ điện nhân.
Nhưng dạng bảo hộ không sợ sinh tử này thật sự khiến người ta kính nể.
“Ta đã hiểu vì sao mặc dù nhất mạch Thánh Thể bị thiên địa giam cầm, nhưng vẫn chưa mất hết truyền thừa, có khi nhân định có thể thắng thiên.” Cơ Thanh Y mở miệng than nhẹ một tiếng.
“Hoang Cổ Thánh Điện đã từng có thời kỳ cường thịnh, cũng từng làm Tiên Đình ta kiêng kị, không ngờ hiện giờ lại rơi vào tình trạng như vậy.” Như Anh hơi lắc đầu.
Trong mắt những thiên kiêu cổ lộ, truyền nhân cấm kỵ đó thì thực lực của tuy thôn dân Đại Hoang nhỏ yếu đến mức có thể xem nhẹ, nhưng sự bảo hộ không sợ sinh tử này vẫn khiến người ta động dung.
Có điều loại tinh thần này khiến người ta cảm động thật, nhưng lại không thể thay đổi hiện trạng.
So sánh với quân đội Thương gia, thôn dân Đại Hoang quá yếu quá yếu.
Rất nhanh, đã có thôn dân Đại Hoang bị tàn sát.
“Chư vị, đây chính là cơ hội tốt để luyện tập, túc địch của Thương gia, nhất mạch thủ điện nhân, đã yếu ớt đến như thế!”
Thương Uyên phát ra tiếng cười to, nhảy vào chiến trường, bắt lấy một thôn dân Đại Hoang rồi dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để xé thành hai mảnh.
Mưa máu đầy trời!
“Giết!”
Trên trăm cao thủ thế hệ trẻ của Thương gia gia nhập chiến cuộc, cùng nhau tàn sát thôn dân Đại Hoang với những quân sĩ Thương gia đó.
Còn đám người Ngũ trưởng lão của Thương gia thì trấn áp về hướng Võ Hộ.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy những thôn dân Đại Hoang chết thảm, Võ Hộ thét dài một tiếng, hai mắt đỏ rực.
Nhưng ông ta đã bị buộc tới cực hạn, sắp đi đến cuối đường, Thánh Thể cũng bắt đầu hỏng mất, khí huyết thiếu thốn nghiêm trọng.
Lòng có dư mà lực không đủ.
“Kẻ thua trận, nhận mệnh đi, đây là kết cục của Hoang Cổ Thánh Điện và nhất mạch thủ điện nhân.” Ngũ trưởng lão của Thương gia lạnh nhạt nói.
“Mệnh của nhất mạch Thánh Thể ta chính là không tin số mệnh, các ngươi, sẽ hối hận...” Võ Hộ điên cuồng cười to, máu tươi nhiễm đỏ mái tóc đen rối bù của ông ta.
Phụt!
Đúng lúc này, lão nhân Ninh Đức Phát bị gợn sóng pháp lực đẩy lui, miệng phun máu tươi.
Thương Uyên chuyển mắt nhìn qua, dừng lại trên người Ninh Đức Phát, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc khát máu.
“Chắc ngươi chính là thôn trưởng của thôn Đại Hoang, đấu tranh không sợ hãi thú vị lắm đúng không, để ta tiễn ngươi lên đường đi.”
Khóe miệng Thương Uyên nhếch lên một nụ cười tàn bạo, giơ tay trấn áp về hướng Ninh Đức Phát, muốn nghiền ông ta ra thành vụn máu.
“Gia gia!” Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên phát ra tiếng kêu khàn khàn, thấy tình cảnh này thì tim như bị đao cắt.
Ninh Đức Phát lại rất bình tĩnh, ông ta không sợ hãi chút nào khi đối mặt với tử vong tiến đến. Đôi mắt vẩn đục quay về phía Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên, trong mắt mang theo từ ái vô hạn.
Bọn họ mới là hy vọng.
Thời gian cứ như đọng lại vào thời khắc này.
Cự chưởng pháp lực của Thương Uyên nghiền áp về hướng Ninh Đức Phát.
Thế công tuyệt sát của đám người Ngũ trưởng lão Thương gia cũng trấn sát Võ Hộ bị ép đến đường cùng.
Giờ khắc này, cho dù là những thiên kiêu vây xem cũng lắc lắc đầu.
Hôm nay, sợ là sẽ nhìn thấy một Thánh Thể ngã xuống.
Nhưng ngay vào thời khắc này, một giọng nói thăm thẳm bỗng vang lên: “Cấm Tiên Đệ Tứ Phong, cấm không gian...”
Tiếng nói vừa dứt thì không gian cứng lại như hổ phách.
Không...
Đây không phải là hình dung, mà là thật sự cứng lại!
“Không đúng, mau lui lại, đây là quy tắc phong cấm không gian đặc thù!”
Trong đám người đứng xem cuộc chiến bên ngoài, không ít thiên kiêu cấm kỵ cảm thấy sởn tóc gáy, hồn như muốn bay mất, vội vàng lui về phía sau!
“Loại thủ đoạn không gian này, chẳng lẽ là một vị chí tôn giá lâm?” Như Anh cũng biến sắc, vội vàng lui ra phía sau.
“Giọng nói này, là hắn...” Tia sáng trong mắt Cơ Thanh Y rối loạn, nàng rất quen thuộc với giọng nói này.
Nhưng thủ đoạn này khiến nàng ta cũng chấn động!
Mặc dù là thánh nhân, cũng không có khả năng khống chế quy tắc không gian đến trình độ này!
“Sao... Sao lại thế này?”
Trên chiến trường, Thương Uyên trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi.
Hắn có thể suy nghĩ, nhưng thân thể lại bị đông lại trong không gian, không thể nhúc nhích. Cự chưởng pháp lực đã sắp nghiền áp về hướng Ninh Đức Phát, nhưng lại không thể giáng xuống!
“Đây là chuyện gì xảy ra!”
Trong những người của Thương gia, chỉ có các Đại Thánh Ngũ trưởng lão, cường giả Thánh Nhân Vương mới miễn cưỡng có thể di động.
Nhưng cũng chậm chạp giống như ốc sên, như di chuyển trong vũng bùn, làm lông tơ bọn họ dựng ngược, cảm giác có chút sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ là vị chấp pháp giả kia tham gia vào?
Trong lúc vạn chúng chấn động thì trong Hoang Cổ Thánh Điện…
Oanh!
Vô số dao động cuồn cuộn truyền ra, các loại phù văn đại đạo hiện lên, pháp tắc đan chéo trên hư không!
Ngàn ánh thần hoa, vạn luồng hào quang!
Khí huyết màu đỏ vàng hùng hồn như núi lửa phun trào, bao phủ thiên địa trời cao!
Cùng lúc đó, các loại dị tượng khủng bố hiện lên.
Vạn hư ảnh thánh nhân hiện lên, cũng triều bái về hướng Hoang Cổ Thánh Điện!