Chương 940: Kẻ nguy hiểm nhất đoán không ra
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Quân Tiêu Dao đó chẳng những có được thực lực mà còn giỏi về tính kế, tên ngu Xi Liệt kia chỉ là con cá mắc câu mà thôi.”
“Có điều… Thiên Nữ Diên dám làm trái ý chí bản cung, Như Anh, ngươi nói bản cung có nên làm cho ả trực tiếp biến mất hay không?”
“Như Anh không dám phán đoán, Đế Nữ đại nhân muốn như thế nào thì cứ làm thế ấy đi, dù sao Thiên Nữ Diên đó cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ ở trong tay ngài mà thôi.” Như Anh kính cẩn nói.
“Ha…”
Theo một tiếng cười khẽ, bóng dáng nọ chậm rãi đứng dậy, từ trong Tiên quang mờ mịt đi ra.
Linh Diên thân mặc váy dài lưu ly trắng tuyết, làn váy ở bắp đùi cắt mở, lộ ra cặp chân dài trơn bóng trắng như tuyết, mịn như phấn.
Gương mặt cùa nàng rõ ràng có tám phần tương tự Thiên Nữ Diên.
Chẳng qua trong ngũ quan Linh Diên so ra tinh xảo tuyệt luân hơn hẳn Thiên Nữ Diên, chính là nhiều hơn một cỗ khí tức hết sức cao quý xinh dẹp lạnh lùng.
Như là Tiên Hoàng dầu cành cao không thể chạm, khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể đùa bỡn, tựa như nhìn nhiều cũng là một loại khinh nhờn.
Trong lúc mày phượng khẽ nhướng, còn mang theo một vẻ tươi đẹp lạnh lùng như Nữ Tiên Vương.
Ở quanh thân nàng còn có các loại cảnh tượng kỳ dị như cánh hoa đại đạo, quỹ tích sao trời hiện lên.
Nàng giống như một tôn tượng Nữ Tiên Vương đứng sừng sững ở trung tâm trời đất, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, quan sát nhân gian.
“Đế Nữ đại nhân!” Như Anh hành lễ một cái.
Trước đó Linh Diên liên tục bế quan tu luyện, bây giờ rốt cuộc đã muốn hành động rồi sao?
“Ngươi cảm thấy, nếu như bản cung lấy tính mạng của Thiên Nữ Diên ra để uy hiếp thì liệu tên Quân Tiêu Dao đó có bị quản chế hay không?” Linh Diên nói.
Như Anh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Như Anh cảm thấy, nếu đúng là như thế thì Thiên Nữ Diên sẽ chủ động tự sát.”
“Ồ, đừng quên, nếu như bản cung không muốn thì Thiên Nữ Diên muốn chết cũng khó, ngươi cảm thấy Quân Tiêu Dao sẽ có thái độ gì đây?”
Lúc này thời gian suy nghĩ của Như Anh dài hơn một chút, nàng ta khẽ lắc đầu nói: “Như Anh đoán không ra Quân Tiêu Dao, lúc hắn ở Hoang Tinh đã vì nhất mạch thánh thể mà đại sát tứ phương, xem như rất có tình nghĩa.”
“Nhưng có đôi khi hắn cũng lãnh khốc đến đáng sợ, tựa như vạn vật chúng sinh ở trước mặt hắn đều là mây khói thoáng qua.”
“Nam tử như vậy, Như Anh quả thực đoán không ra.”
“Cho nên đó mới là nguyên nhân lúc này bản cung không có mạo muội hành động, kẻ đoán không ra mới là nguy hiểm nhất.”
Linh Diên nói xong, tay ngọc chậm rãi mở ra, một cái Đế Ấn chứng đạo lơ lửng ở trong đó.
Nếu như dung hợp cái Đế Ấn chứng đạo này thì thực lực của Linh Diên sẽ lại lần nữa tăng vọt.
Nhưng nàng lại không có trực tiếp làm như vậy.
Nàng không muốn bị xem như một quân cờ.
Cho dù người cầm cờ là ý chí thiên đạo.
Hơn nữa đây còn là ván cờ của Quân Tiêu Dao và thiên đạo.
Nếu như nàng bị trở thành quân cờ, vậy chẳng phải đại biểu nàng thấp hơn Quân Tiêu Dao một bậc sao.
“Kế tiếp Đế Nữ đại nhân sẽ ra tay với tên Quân Tiêu Dao kia sao?” Như Anh nói.
Trong mắt nàng ta cất giấu một tia lo lắng.
Trước đây, đối diện với kẻ địch của Linh Diên, trong lòng Như Anh chỉ có vẻ thương hại.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại đang lo lắng cho Linh Diên.
Dù sao đối thủ Quân Tiêu Dao này quá mạnh, cũng quá sâu không lường được.
“Bản cung nhất định sẽ ra tay, nhưng không phải lúc này, đúng rồi, nhất mạch Minh Vương có động tác gì không?” Linh Diên hỏi sang một chuyện khác.
“Thiên Minh Tử hắn, có vẻ như đã đi đến Hắc Uyên.” Như Anh đáp.
“Hắc Uyên sao, nghe nói đó là một nơi tuyệt địa cổ xưa, có quan hệ với Địa Phủ trong truyền thuyết, nếu như có thể đạt được cơ duyên truyền thừa của Địa Phủ thì bản cung đăng lâm vị trí Thiếu Hoàng sẽ không có quá nhiều lo lắng.” Linh Diên suy tư nói.
Địa Phủ, mặc dù không hiện ở nhân thế. Nhưng nó lại được xưng là Tiên Đình trong bóng tối, nội tình tuyệt đối hùng mạnh.
“Bản cung phải đến Hắc Uyên trước, mặt khác, đừng quên tiếp tục thu thập tình báo về Quân Tiêu Dao kia.” Linh Diên dứt lời, tay ngọc vung lên, hư không hé ra khe hở.
Vóc dáng thướt tha của nàng bước vào trong đó.
Như Anh nhìn theo bóng lưng Linh Diên, có chút buồn bực nói: “Bây giờ chỉ sợ không có khả năng dò xét đến tung tích của Quân Tiêu Dao được rồi, thực sự là khó khăn mà.”
Từ lúc Quân Tiêu Dao rời khỏi Hoang Tinh, ngoài mấy người ít ỏi cấp bậc Võ Hộ ra, những người khác cơ bản không thể nào biết được mục đích của Quân Tiêu Dao chính là Hắc Uyên.
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt đã trôi qua thời gian một năm.
Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng đến gần cửa chín mươi chung cực Cổ Lộ.
Hắn cũng không có đi vào bên trong cổng thành, mà là đi vào chỗ sâu bên trong tinh vũ.
Hắc Uyên là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Cho dù là thiên kiêu đã tới cửa chín mươi Cổ Lộ cũng sẽ tuyệt đối không đến gần, nhiều nhất chỉ là dạo chơi ở khu vực phụ cận.
Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn ra xa, thình lình trông thấy, ở nơi rìa vũ trụ đằng trước có một cái khe vực sâu khổng lồ, giống như không có giới hạn lan ra.
Bên cạnh có các loại gió lốc hư không dày đặc đang tàn phá bừa bãi, ngay cả Thánh Nhân đi vào đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Thánh Nhân tiến vào phía dưới, thậm chí rất có thể trực tiếp bị gió lốc hư không xé rách.
Lẻ tẻ một ít thiên kiêu thực lực hơi mạnh một chút cũng chỉ dám ở biên giới Hắc Uyên thu thập một ít cơ duyên không trọn vẹn.
Hoặc là một nửa trang sách rách nát, hoặc là một khối Tiên Kim khiếm khuyết to bằng móng tay.
“Ồ, người đó là!”
Bỗng nhiên, một ít thiên kiêu trông thấy một bóng dáng bạch y, như cái bóng bình thường di chuyển lướt qua, tiến thẳng vào bên trong Hắc Uyên.
“Rốt cuộc là ai, dám mạnh mẽ xông vào Hắc Uyên, chẳng lẽ không cần mạng mình nữa sao?” Rất nhiều người trông thấy đều giật mình.
Sau một khắc, bọn họ lập tức chứng kiến, một trận gió lốc hư không mãnh liệt điên cuồng đột nhiên bao trùm lên bóng dáng bạch y nọ.
Một ít thiên kiêu khẽ lắc đầu, những người còn lại phần nhiều là biểu cảm thờ ơ.
Tự mình muốn chết, cũng không còn cách nào.
Có điều, còn không đợi suy nghĩ của bọn họ dâng lên, lại ngạc nhiên chứng kiến, bóng dáng mơ hồ kia trực tiếp vung ống tay áo lên, đánh tan toàn bộ gió lốc hư không.
Hắn thong dong bước vào bên trong Hắc Uyên.
“Đây là… vị đại lão đó sao?” Một ít thiên kiêu ngớ người ra bật thốt.