Chương 943: Thánh Địa Nhất và Bát Biến Thiên Tàm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Còn ai nữa?” Thiên Minh Tử hỏi.
Ở một hướng khác, một chàng trai áo tím xuất hiện, trông giống Nhân tộc nhưng xung quanh cơ thể lại có vô số sợi tơ màu tím quấn quanh, tạo ra đạo tắc đặc biệt.
“Ngươi là… Bát Biến Thiên Tàm của Thần Tàm Cốc.” Thiên Minh Tử kinh ngạc, nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Cửu Biến Thiên Tàm kia tới thì đúng là khó mà ứng phó được.
Sau khi Thánh Địa Nhất và Bát Biến Thiên Tàm xuất hiện, Thiên Minh Tử không nói gì nữa. Hiển nhiên hắn ta không dò ra được khí tức của Quân Tiêu Dao.
Ở trong bóng tối, Quân Tiêu Dao lộ vẻ kinh ngạc. Đám Thiên Minh Tử không cảm nhận được hắn là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ bọn họ lại không cảm nhận được một luồng khí tức khác.
“Thú vị đấy…”
Quân Tiêu Dao quyết định yên lặng hóng biến.
“Thiên Minh Tử, xem ra ngươi biết một số tình hình của Hắc Uyên.” Thánh Địa Nhất hỏi thẳng.
“Biết thì sao mà không biết thì sao, các ngươi theo đuôi ta như vậy, xem ra là đang có âm mưu làm loạn.” Thiên Minh Tử nói với vẻ ung dung.
“Nói cho bọn ta biết bí mật dưới Hắc Uyên đi, còn cả phía sau cánh cửa đá này rốt cuộc có bảo vật cơ duyên gì?” Bát Biến Thiên Tàm lạnh nhạt hỏi.
“Rốt cuộc ai trong hai người các ngươi muốn lấy được cơ duyên?” Thiên Minh Tử nghiêng đầu dò hỏi.
“Đừng châm ngòi ly gián, mặc dù bọn ta không cùng chiến tuyến nhưng bây giờ lại có mục tiêu chung là ngươi, tốt nhất ngươi nên thành thật nói cho bọn ta biết.” Thánh Địa Nhất nói.
“Ha ha, các ngươi cho rằng ta sợ các ngươi thật à?” Thiên Minh Tử bật cười, minh khí phun trào khắp người.
“Ngươi có lợi hại cách mấy cũng chỉ có thể đối phó được với một người trong số bọn ta mà thôi.” Thánh Địa Nhất ung dung nói.
“Thế à, thế cộng thêm thứ này thì sao?”
Thiên Minh Tử nói rồi lấy một tấm phù triện màu đen ra. Hắn ta cắn đầu lưỡi một cái, nhỏ một giọt máu lên trên phù triện. Ngay lập tức, cả phù triện màu đen tỏa ra hắc khí, tràn vào trong khô lâu cốt long kia.
Trong khoảnh khắc đó, khô lâu cốt long vốn đang im lặng như ngọn núi kia bỗng bắt đầu rung chuyển, giống như đại hung thú viễn cổ thức tỉnh. Một luồng khí tức cấp Thánh Chủ tràn ra bên ngoài.
Nhưng có lẽ do trải qua vô số tháng năm dài đằng đẵng, nên cho dù khí tức của khô lâu cốt long là cấp Thánh Chủ nhưng thực lực tối đa của nó chỉ ở cấp Đại Thánh, dù vậy nhưng cũng đủ khiến cho Thánh Địa Nhất và Bát Biến Thiên Tàm biến sắc. Khô lâu cốt long cấp Đại Thánh có sức uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.
“Giết!”
Ánh mắt của Thiên Minh Tử vô cùng rét lạnh.
Thế hệ Minh Vương vốn đã máu lạnh tàn khốc, hắn ta không thể nào tùy tiện tha thứ cho hai kẻ đã theo đuôi mình được.
Sau đó, đại chiến nổ ra.
Cả ba người Thiên Minh Tử, Thánh Địa Nhất và Bát Biến Thiên Tàm đều là thiên kiêu cấp cao nhất, cộng thêm một khô lâu cốt long cấp Đại Thánh khiến cho cuộc chiến này vô cùng kịch liệt, pháp lực càn quét như bão táp, đất đai xung quanh nứt rạn, núi non thì hóa thành bột mịn.
Nếu như không có khô lâu cốt long, hai người kia cũng có khả năng trấn áp được Thiên Minh Tử. Nhưng tiếc là Thiên Minh Tử đã tính toán đâu ra đấy từ trước, sao hắn ta có thể để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng được chứ?
Thiên Minh Tử tiếp tục gọi Lục Ma Đại Trận ra, kết hợp với khô lâu cốt long vây giết Thánh Địa Nhất và Bát Biến Thiên Tàm.
Sau trận đại chiến, Thiên Minh Tử cũng mất sức. Nếu không có khô lâu cốt long giúp sức, Thiên Minh Tử cũng không thể giết chết được hai người kia, bởi vì suy cho cùng cả ba gần như đều cùng một cấp bậc, muốn phân thắng bại thì dễ nhưng muốn chia sinh tử thì khó vô cùng.
“Muốn theo sau lưng ta ngồi mát ăn bát vàng cũng phải xem còn mạng để ăn không chứ.” Thiên Minh Tử cười lạnh.
Hắn ta nhìn về phía sau cửa đá, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc. Chỉ có hắn ta mới biết phía sau cửa đá này rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào.
Đây chính là một hiểm địa luyện tâm chí hung của Địa Phủ trong truyền thuyết, nếu đánh giá mức độ nguy hiểm của nó là cửu tử nhất sinh thì vẫn còn thấp. Ngay cả Thiên Minh Tử biết được một số tình hình thì cũng phải chuẩn bị thật kỹ mới dám mở cửa ra.
Ngay khi Thiên Minh Tử đang định chuẩn bị, một giọng nói nữ tính dễ nghe mang theo nét uy nghiêm bỗng vang lên.
“Thiên Minh Tử, ngươi đúng là để bản cung xem được kịch hay.”
Khi nghe thấy giọng nói này, đàn ông bình thường chắc chắn sẽ đắm chìm trong đó, nhưng Thiên Minh Tử lại cảm thấy cả người lạnh toát, hàn khí ập tới khắp nơi.
Hắn ta xoay người một cách cứng nhắc.
Một bóng người xinh đẹp tỏa hào quang xuất hiện với vô số dị tượng.
Ở giữa không trung là một cơn mưa hoa ngập trời. Ảo ảnh của các dị thú mang điềm lành xuất hiện, giống như có tiên nữ sắp giáng thế.
Một cô gái mặc váy lưu ly trắng tuyết xuất hiện giữa không trung, cao quý hoa mỹ không gì sánh bằng. Vạt váy xẻ tà dọc theo bắp đùi, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Dung nhan nàng tinh xảo vô song, ngũ quan trông như tạo vật hoàn hảo được trời cao điêu khắc, đôi mắt lấp lánh như sao trời ẩn chứa nét cao quý lạnh nhạt. Làn da nàng mịn màng như dương chi bạch ngọc, cơ thể lả lướt tràn ngập tiên quang. Các dị tượng, tinh quỹ, hoa văn đại đạo đều lượn lờ quanh người nàng, khiến người ta có cảm giác giống như nữ thần Sáng Thế.
Nàng chính là Đế Nữ Linh Diên!
Nhìn thấy Linh Diên giống như nữ thần giáng lâm, trong lòng Thiên Minh Tử run rẩy. Tất nhiên hắn ta không hề run sợ vì sắc đẹp của Linh Diên, mà hắn ta không ngờ vị Đế Nữ Tiên Đình cao cao tại thượng này lại để mắt đến mình. Hơn nữa với thực lực của Linh Diên, nếu muốn ẩn nấp thì hắn ta khó lòng phát giác.
“Giết!”
Thiên Minh Tử không nói thêm tiếng nào. Khô lâu cốt long gào lên một tiếng rồi ra tay với Linh Diên.
Linh Diên cau mi, hàn quang trong mắt hiện lên giống như sao trời.
“Oa Hoàng Tiên Chưởng!”
Linh Diên vừa ra tay đã xuất một chiêu cực mạnh.
Nàng nâng tay lên, pháp lực dâng trào cuồn cuộn, đã đạt đến cấp Đại Thánh. Đây cũng là nhờ Thiên Nữ Diên may mắn có được từ Thái Ách Thần Miếu của Xà Nhân tộc, giúp Linh Diên đạt được tâm quyết của Oa Hoàng Thiên. Nếu không, Linh Diên muốn đột phá đến Đại Thánh Cảnh cũng phải tốn nhiều sức lực.
Linh Diên tung một chưởng khổng lồ giống như trời xanh đổ xuống đất, đè nát không trung. Cùng lúc đó, đạo văn đan xen, bao vây bốn phía, che kín hết tất cả các đường lui.
Ầm ầm!
Va chạm kịch liệt, pháp lực mạnh mẽ càn quét giống như gió lốc.