Chương 942: Minh Vương nhất mạch Thiên Minh Tử, hoàng tước ở phía sau
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hắn là?” Đôi mắt Quân Tiêu ở góc tối chợt lóe.
“Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có lẽ là ở ngay dưới vùng biển Nguyên Từ này, nhưng quái lạ, sao có cảm giác như cái biển Nguyên Từ này đã loãng hơn một chút rồi nhỉ?”
Nam tử mặc hoa phục màu đen thì thầm, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Ở trong hiểu biết của hắn ta, loại nơi cực kỳ hung hiểm này, hẳn là sẽ không có ai lấy tính mạng của mình ra giỡn chơi.
Dù sao biển Nguyên Từ này không có biên giới, ai cũng không biết đến cùng đâu là đáy.
Nếu như không phải trong lòng hắn ta đã nắm chắc thì cũng sẽ không đi sâu vào.
Nam tử hoa phục nói xong thì trực tiếp xâm nhập vào biển Nguyên Từ.
Trong góc tối, Quân Tiêu Dao nói thầm trong lòng: “Là hắn, Thiên Minh Tử nhất mạch Minh Vương.”
Ở trên người hắn ta, Quân Tiêu Dao nhận ra khí tức cùng loại với Minh Thần thái tử trước đây.
Chỉ là Thiên Minh Tử còn mạnh hơn Minh Thần thái tử rất nhiều.
“Có ý tứ, lẽ nào nhất mạch Minh Vương này cũng có quan hệ gì đó với Địa Phủ?”
Về nhất mạch Minh Vương, Quân Tiêu Dao chính là một chút thiện cảm cũng không có.
Thời gian Bất Hủ chiến, nhất mạch Minh Vương đã từng nhúng tay vào.
Ngay lúc Quân Tiêu Dao muốn đi theo phía sau tìm hiểu ngọn ngành, bước chân hắn lại lần nữa dừng lại.
Trong biển Nguyên Từ tối tăm mờ mịt, vậy mà lại lần nữa có mấy đạo khí tức bí ẩn, thu liễm tiếng động, tiềm hành ở đằng sau.
Mặc dù những khí tức này đều hết sức bí mật, khó có khả năng dò xét được.
Nhưng sao có thể thoát khỏi nhận thức của Quân Tiêu Dao được chứ.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao còn cảm nhận tới, ở trong đó có một đạo khí tức ẩn nấp, đặc biệt mạnh mẽ.
“Xem ra muốn làm ngư ông không chỉ có một mình ta.”
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Quân Tiêu Dao có thể dò xét tới khí tức của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể dò đến khí tức của Quân Tiêu Dao.
Còn nữa một đạo khí tức đặc biệt mạnh mẽ kia, khiến cho Quân Tiêu Dao có một loại cảm giác quen thuộc nhè nhẹ.
Đó cũng không phải quen thuộc của người quen, mà là có được khí tức giống với nàng.
“Nếu như thật sự là ngươi mà nói, vậy thì vừa vặn cùng ngươi tính một khoản sổ sách…”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lạnh lùng âm u.
Hắc Uyên có rất nhiều vách ngăn thiên nhiên, chỉ với một cơn lốc trong khoảng không phía ngoài là đã có thể ngăn cản tám mươi phần trăm thiên kiêu. Đã thế biển Nguyên Từ ở giữa còn là vách ngăn giống như lạch trời, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
Thiên Minh Tử mặc một bộ hoa phục màu đen, che một chiếc ô màu đen nhánh bước đi giữa biển Nguyên Từ. Không phải bất cứ ai cũng có thể dùng cơ thể vượt qua biển Nguyên Từ một cách dữ dội giống như Quân Tiêu Dao được.
Cuộc di chuyển này kéo dài tận một tháng.
Khó có thể tưởng tượng được biển Nguyên Từ lại sâu thẳm rộng lớn như vậy, ngay cả một vài thiên kiêu có năng lực tiến bước trong biển Nguyên Từ, nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian di chuyển không có giới hạn này, bọn họ cũng nghi ngờ không biết phía trước có điểm cuối hay không.
Thế nhưng vẻ mặt của Thiên Minh Tử vẫn bình thường, không hề thay đổi chút nào.
Cuối cùng, sau một tháng trôi qua, phía trước biển Nguyên Từ vang lên tiếng rít đinh tai nhức óc. Phóng mắt nhìn ra sẽ thấy một hải nhãn vô cùng to lớn đang nằm trong đó. Nó sâu thăm thẳm, rộng lớn, tối đen, giống như một cái miệng khổng lồ màu đen nhánh có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ. Trước mặt hải nhãn khổng lồ này, con người chỉ giống như một hạt bụi bé tí. Khó có thể tưởng tượng được bên trong Hắc Uyên, bên trong biển Nguyên Từ lại có một hải nhãn khổng lồ khiến người ta nhìn mà giật mình như vậy. Các thiên kiêu bình thường nhìn thấy đều sẽ e ngại, sợ hãi giật mình.
“Quả nhiên là nơi này.” Ánh mắt Thiên Minh Tử lóe sáng.
Thứ này giống với ghi chép trong sách cổ mà hắn ta biết. Thiên Minh Tử không hề do dự, trực tiếp bước vào trong hải nhãn hư không.
Sau đó, mấy khí tức đang ẩn nấp cũng lần lượt đi vào, cuối cùng mới tới Quân Tiêu Dao bước vào trong.
Sau khi vừa bước vào trong hải nhãn hư không, Nguyên Từ Chi Khí ngập tràn kia cũng biến mất. Dường như bọn họ đã đi tới một vũ trụ lạnh giá tĩnh mịch, sao trời khô cạn, trống trải vô cùng.
Các tinh thể bụi bặm giống như đứng yên bất động, sau khi Thiên Minh Tử đi vào tạo ra luồng khí khiến chúng lơ lửng trong không trung.
Thiên Minh Tử tiếp tục đi vào, khí tức trong bóng tối cũng yên lặng theo sau.
Cùng lúc đó, Quân Tiêu Dao cũng dò xét vùng không gian này từ một nơi bí mật ở gần đó. Hắn cho rằng chắc chắn Thiên Minh Tử đã biết được chuyện gì đó nên mới đi đến nơi này.
Sau khi tiến lên được một khoảng, phía trước là một vùng đại lục vô cùng rộng lớn mênh mông, lơ lửng trong không gian vắng lặng, giống như một minh thổ tĩnh mịch.
Thiên Minh Tử đặt chân lên minh thổ này, lướt đi trong đó. Toàn bộ đại lục minh thổ đều lặng ngắt như tờ, không có bất kỳ dấu hiệu của sinh linh nào tồn tại.
Sau đó nữa, đột nhiên có một cái bóng cực kỳ to lớn như một ngọn núi đột ngột xuất hiện bên trong. Đó chính là một khô lâu cốt long khổng lồ, trông như đã chết từ rất nhiều kỷ nguyên về trước. Phía trên khô lâu cốt long còn bị quấn những sợi xích vô cùng thô to, trông giống như bị người ta ép nhốt lại nơi này.
Ở trong bóng tối, ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng lóe sáng. Lúc trước hắn từng nghe kể một vài truyền thuyết rằng phía dưới hải nhãn có nhốt chân long, không ngờ lại là thật.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Vẻ mặt của Thiên Minh Tử bỗng trở nên kích động. Hắn ta đạp vào không khí để nhảy lên.
Phía sau lưng khô lâu cốt long có một cánh cửa đá to lớn màu đen nhánh tối tăm. Toàn bộ cửa đá trông vừa cổ xưa vừa tĩnh mịch, mang theo một gợn sóng luân hồi lờ mờ, trông vô cùng bí ẩn.
Thiên Minh Tử hít sâu một hơi rồi bước đến phía trước cửa đá.
Nhưng đúng lúc này, Thiên Minh Tử bỗng dừng chân lại, lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Hắn ta nói xong, xung quanh vẫn yên lặng như trước.
“Không ra à, vậy các ngươi đi chuyến này cũng uổng công thôi.” Thiên Minh Tử cười lạnh.
“Ây da, xem ra năng lực ẩn nấp của bản Thánh Tử vẫn còn chưa đủ.” Một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên, một chàng trai mặc áo giáp màu vàng kim xuất hiện từ trong bóng tối.
“Thánh giáo Cổ Lan, một trong Bát Môn Thánh Tử - Thánh Địa Nhất.” Thiên Minh Tử khẽ híp mắt lại.
Thánh Địa Nhất này là một thiên kiêu cường đại gần với Thánh Thiên nhất.