Chương 946: Phản ứng của thế lực đứng sau
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một luồng sức mạnh kinh khủng vô biên như muốn xé rách linh hồn của cả hai, ngay cả người mạnh như Linh Diên cũng cảm thấy nguyên thần của bản thân chấn động dữ dội, đau đớn giống như bị chia cắt.
“Quân Tiêu Dao, bản cung cảm thấy bây giờ chúng ta nên tạm thời hợp tác.” Linh Diên giữ chặt tinh thần, nói.
“Hợp tác? Không ngờ Đế Nữ đại nhân cao cao tại thượng cũng muốn hợp tác với người khác.” Quân Tiêu Dao ngoài cười nhưng trong không cười.
Đồ gian xảo.
Vẻ mặt Linh Diên cũng hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn nói rất nghiêm túc: “Thiên Minh Tử đó đương nhiên là không có tư cách, nhưng bản cung không thể không thừa nhận ngươi có tư cách đó.”
“Thừa nhận? Bản thần tử cần ngươi thừa nhận à? Ngươi có tin là một mình bản thần tử không cần ngươi cũng có thể rời đi bình yên hay không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai dám cậy vào thân phận để lên mặt với hắn, ngay cả Linh Diên cũng không được.
Linh Diên cảm nhận được sự đau đớn như bị xé rách đến từ nguyên thần của mình, bèn cắn răng nói: “Nếu như bản cung chết đi thì Thiên Nữ Diên cũng sẽ chết theo ngay, như vậy cũng được à?”
“Ngươi đang uy hiếp ta ư?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn lạnh lùng như trước.
“Không phải uy hiếp mà là hợp tác, ít nhất cũng vượt qua khoảng thời gian này rồi nói tiếp.” Giọng điệu Linh Diên cũng chậm lại, nghe có vẻ yếu đi.
Hết cách rồi, địa thế còn mạnh hơn người. Luân Hồi Nhãn này có sức mạnh quá cường đại, một mình nàng khó mà chống chọi được.
“Nhớ kỹ, bớt giả vờ giả vịt trước mặt ta đi.” Quân Tiêu Dao nói bằng giọng lạnh nhạt.
Hắn vẫn đồng ý.
Linh Diên gật đầu, phóng thích Nguyên Thần Chi Lực của bản thân. Nguyên Thần Chi Lực của nàng tỏa ra ánh sáng vàng, giống như nữ thần nguyên linh.
“Xem ra nàng ta cũng có nguyên thần đặc biệt.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn cũng phóng Nguyên Thần Chi Lực của mình ra. Nguyên Thần Chi Lực của hắn nhiều đến mức khiến Linh Diên phải giật mình. Linh hồn lực cuồn cuộn này chẳng kém Chí Tôn bao nhiêu.
Nguyên Thần Chi Lực của hai người dung hợp với nhau, tạo thành vách ngăn ngăn cản lực xé của Luân Hồi Nhãn.
Quân Tiêu Dao chẳng có cảm giác gì, nhưng Linh Diên lại thấy rất mất tự nhiên. Mặc dù chỉ là nguyên thần dung hợp với nhau nhưng cũng khiến Linh Diên cảm thấy khó chịu, có cảm giác khác thường.
“Đây chỉ là tạm thời thôi Quân Tiêu Dao, chờ sau khi thoát khỏi Luân Hồi Nhãn, cuộc đấu giữa hai chúng ta mới chính thức bắt đầu.” Linh Diên giữ vững tâm thần, nói thầm trong bụng.
Phía trước bỗng có ánh sáng chói lòa xuất hiện, cuối cùng Quân Tiêu Dao và Linh Diên đã tới cuối Luân Hồi Nhãn.
Dưới ánh sáng chói lòa, bọn họ hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào một vùng đất không biết tên nào đó.
Tại rừng trúc trong núi, gió thổi lất phất, một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi mở mắt ra, mơ màng dụi dụi mắt. Thiếu niên không tên không họ, không cha không mẹ, từ nhỏ đã được một thầy bói mù nuôi dưỡng.
Thầy bói mù nói hắn là thần minh đầu thai, tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn. Thiếu niên khịt mũi coi thường. Hắn không cho rằng thần minh lại bằng lòng đầu thai làm một đứa con hoang không ai muốn nhận.
Mặc dù thầy bói mù không cho thiếu niên sự giàu sang phú quý nhưng lại dạy hắn biết võ công, để hắn có thể dùng một quyền đập chết mãnh hổ khi chỉ mới mười mấy tuổi.
Sau này, thầy bói mù chết đi, thiếu niên cảm thấy mình sẽ không còn người thân nào cả.
Sau đó nữa, thiếu niên gặp được nàng, nhìn thấy vết máu trên người nàng, thấy mặt mũi nàng tràn đầy vết thương, và cả vẻ mặt tuyệt vọng của nàng. Phía sau là đám người truy sát nàng.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy thiếu nữ tràn đầy vết thương nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh như sao, thiếu niên đã vô thức ra tay.
Cuối cùng, thiếu niên ôm một thân đầy vết thương đi tới trước mặt thiếu nữ rồi vươn tay ra.
“Muội tên là gì?”
“Ta tên… Tiểu Chỉ Diên.” Thiếu nữ sợ hãi nói.
“Vậy muội đi theo ta đi.” Thiếu niên thản nhiên nắm lấy tay thiếu nữ.
Thiếu nữ nắm lại thật chặt, không buông tay ra.
Hai người đã ở bên nhau được ba năm. Trong ba năm đó, thiếu nữ bị ám sát vô số lần, thiếu niên cũng giúp nàng thoát được vô số lần. Thiếu niên càng ngày càng mạnh, nhưng vết thương trên người hắn cũng ngày một nhiều thêm.
Ba năm sau, một đám người tìm được thiếu nữ, muốn dẫn nàng rời đi. Thiếu niên chỉ im lặng quan sát, không nói tiếng nào.
Trước khi chia tay, thiếu nữ nhào vào lòng thiếu niên, hôn lên mặt hắn.
“Ta sẽ quay về tìm huynh, Tiểu Chỉ Diên sẽ trở nên mạnh hơn, rất mạnh, không để huynh phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.” Thiếu nữ nói chắc như đinh đóng cột.
Nàng nhét một cái túi thơm vào trong ngực thiếu niên, ở ngay vị trí trái tim.
“Vĩnh viễn đừng quên ta.”
Nàng đi rồi.
Thiếu niên rất hận, thậm chí còn cảm thấy mình bị phản bội. Hắn muốn ném cái túi thơm đi, thế nhưng cuối cùng lại nhét vào trong ngực.
Sau đó, thiếu niên gặp được một vị công tử vào rừng đi săn nhưng lại sắp bị hổ trắng ăn mất. Hắn dùng một đấm đấm chết con hổ, đồng thời nhìn vị công tử kia với ánh mắt khinh bỉ.
“Vô dụng như thế thì đừng lên núi đi săn.”
“Xin chào, tại hạ là thập tam hoàng tử của Bắc Lương, đa tạ huynh đài cứu giúp.” Công tử mỉm cười.
Từ đây, Bắc Lương quốc xuất hiện truyền kỳ về một vị tướng quân không có tên nhưng lại làm cho bốn phương chấn động.
Mười năm sau, Tử Xuyên đế quốc công chiếm đế đô Bắc Lương quốc.
Một bóng người đeo mặt nạ lẳng lặng đứng trên tường thành đế đô, dẫn theo ba mươi nghìn tàn binh thề thủ biên giới.
Nữ Đế của Tử Xuyên đế quốc ngự giá thân chinh.
“Quốc chủ Bắc Lương quốc đã treo cổ tự sát, vì sao ngươi còn cố thủ?” Có người hô lớn.
Bóng người kia vẫn hờ hững không nói gì. Hắn chỉ biết vị công tử suýt bị hổ trắng ăn mất kia giờ đã treo cổ tự vẫn, nhưng hắn vẫn muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Nữ Đế Tử Xuyên quốc mang mạng che mặt. Nàng nhìn bóng người quật cường trước mắt, rồi lấy tay bắt vào trong không trung, một thanh kiếm đã xuất hiện trong tay nàng.
“Đợi khi công phá Bắc Lương quốc xong, thiên hạ này sẽ không còn ai có thể tổn thương chúng ta được nữa.” Nữ Đế nói thầm trong bụng.
Phập phập!
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Thanh kiếm trong tay Nữ Đế đâm xuyên trái tim của vị tướng quân kia.