Chương 947: Chém chết trong ảo cảnh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Để trẫm xem xem nòng cốt cuối cùng của Bắc Lương quốc rốt cuộc là nhân vật thế nào?”
Nữ Đế Tử Xuyên tháo mặt nạ của tướng quân xuống, để lộ một gương mặt quen thuộc.
“Vì sao…”
“Tiểu Chỉ Diên, muội đã đến rồi, quả nhiên muội đã trở nên rất mạnh…” Bàn tay tướng quân run rẩy lấy một thứ ra.
Đó là một cái túi thơm đẫm máu.
Trong mười năm qua, nó luôn nằm ở vị trí trái tim.
Tướng quân nhắm nghiền hai mắt.
Tóc tai Nữ Đế rối tung, đau lòng muốn chết.
Nàng dùng một kiếm cắt đứt cổ mình. Thi thể của hai người tựa vào nhau, máu tươi tràn ra hòa vào với nhau.
Đời thứ nhất kết thúc.
…
Đèn hoa vừa được thắp lên, một tên sai vặt tuấn tú đang lén lút ngắm nhìn hoa khôi xinh đẹp trong phòng. Chắc hẳn nàng chính là cô gái đẹp nhất trong gánh hát này.
Nàng tên là Ly Diên, vừa đẹp người lại còn đẹp cả nết, chứ không giống những cô gái khác cứ cãi cọ với nhau cả ngày.
Một ngày nọ, tên sai vặt bất cẩn đụng đổ ly rượu của một vị khách, rồi bị vị khách đó đánh đấm túi bụi, suýt chút nữa là bị đánh chết. Linh Diên bèn ra tay ôm lấy vị khách kia, dỗ gã vui để gã đừng so đo nữa.
Tên sai vặt cúi đầu cắn chặt răng.
Đêm khuya, không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà lại đi tới tìm Ly Diên, ôm nàng rồi bảo muốn dẫn nàng rời đi. Ly Diên cười bảo chờ huynh trở thành thiên hạ đệ nhất rồi dẫn ta đi.
Tên sai vặt rời đi. Hắn gặp được cao nhân, bái sư học nghệ. Ba năm trôi qua, hắn dùng một thanh kiếm làm bản thân nổi tiếng khắp thiên hạ.
Hắn quay về gánh hát năm xưa, nhưng hoa khôi đã không còn ở đó nữa. Nghe người ta nói một tháng trước nàng đã chết trong một nhà giàu có nào đó. Trước khi chết nàng còn lẩm bẩm bảo dẫn nàng rời đi.
Hắn cầm thanh kiếm tắm máu căn nhà kia, ba trăm mạng người không còn một ai sống sót.
Hắn ôm thân thể đã lạnh của hoa khôi, bước từng bước đi về hướng chiều tà.
Đời thứ hai kết thúc.
Còn có rất nhiều chuyện xưa. Có thư sinh vào kinh đi thi, nửa đêm gặp phải hồ ly tinh, người yêu khác biệt. Có đệ tử đạo tông cảm mến ma nữ ma tông, cuối cùng chết vì tình.
Trước khi chết, trong lòng những người này đều nảy sinh một nghi vấn.
Ta là ai?
Bọn họ không biết mình là ai, chỉ cảm thấy hình như mình đã quên đi thứ gì đó. Bọn họ chỉ nhớ hình như trong mơ mình đã gặp một bóng người áo trắng giá lâm trần thế.
Luân hồi từ đời này qua kiếp khác, dường như không có điểm cuối cùng.
Đời thứ năm…
Đời thứ bảy…
Đời thứ hai mươi…
Đời thứ bảy mươi hai…
Nghiệt duyên luân hồi qua chín mươi chín đời.
Đến đời thứ một trăm, hắn là trưởng công tử của thế gia trừ yêu đệ nhất thiên hạ, tướng mạo tuấn tú bất phàm, nhưng tính cách lại lạnh lùng khó gần, giống như không có tình cảm, lúc diệt trừ yêu quái thì tàn nhẫn vô cùng. Nhưng chỉ có một số ít người biết hắn không phải người, mà là đạo binh hình người được truyền từ thời thế gia trừ yêu đầu tiên.
Hắn cho rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không có cảm giác yêu đương, mãi đến khi hắn gặp được một bụi hoa đào yêu.
“Ta tên là Đào Diên.”
Tiểu đào yêu mỉm cười xinh xắn động lòng người.
Hắn không biết vì sao mình lại không ra tay giết chết nàng, có lẽ là vì nụ cười kia quá xán lạn.
Đào Diên nói cho hắn biết thế giới bên ngoài rộng lớn vô ngần, muôn sông nghìn núi đi mãi không hết.
“Nếu huynh bằng lòng, ta có thể đi ngắm cùng huynh.” Đào Diên cười duyên dáng.
“Ta là trưởng công tử của thế gia trừ yêu đứng đầu.” Hắn nói.
“Ta không sợ, huynh là người tốt.” Đào Diên mỉm cười ngây thơ.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng trong mi tâm của hắn lại có một cổ phù chậm rãi xuất hiện.
Sau này, chuyện của tiểu đào yêu bị lộ. Trong đại điện của thế gia trừ yêu hàng đầu, tất cả mọi người đều yêu cầu hắn tự tay giết chết tiểu đào yêu này.
Tiểu đào yêu suy yếu bất lực, nàng ngã xuống đất với cơ thể chằng chịt vết thương, nhưng vẫn mỉm cười với hắn. Nụ cười ấy xán lạn như hoa đào, giống như lần đầu cả hai gặp mặt.
“Ta không sợ chết, chỉ sợ không thể cùng huynh đi ngắm nghìn núi muôn sông…” Gương mặt Đào Diên trắng bệch, mỉm cười yếu ớt.
Hắn giơ thanh kiếm trong tay lên, chần chừ không chắc chắn.
Chém, hay là không chém đây?
Tay hắn đang run rẩy.
Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng vang lên âm thanh máy móc.
“Tinh, chúc mừng ký chủ đã đi đến chỗ sâu nhất trong Hắc Uyên, có muốn đánh dấu hay không?”
Hắn trả lời theo bản năng.
“Tinh, chúc mừng ký chủ đánh dấu Tam Thế Tiên Kinh, Vị Lai Vô Sinh Kinh!”
Ầm!
Âm thanh máy móc vang lên, theo sau đó là ba đại kinh văn Quá Khứ Di Đà Kinh, Hiện Thế Như Lai Kinh, Vị Lai Vô Sinh Kinh dung hợp với nhau, trở thành Vô Thượng Tiên Kinh tu luyện nguyên thần – Tam Thế Tiên Kinh!
Vào lúc này, đầu óc hắn trở nên tỉnh táo, đồng thời cổ phù trong đầu tỏa ra ánh sáng vô tận. Đó là nửa miếng Loạn Cổ Đế Phù đang bảo vệ nguyên thần của hắn.
“Ha ha, thử thách luân hồi ngàn đời, không hổ là Địa Phủ.”
Ánh mắt của hắn rét lạnh. Hắn nhìn về phía Đào Diên điềm đạm đáng yêu đang yếu ớt nằm trên đất.
“Linh Diên, e rằng ngươi vẫn chưa thức tỉnh, xem ra vẫn là bản thần tử đi trước một bước.”
Hắn vung một kiếm, chém chết tiểu đào yêu!
Không thể không nói thử thách của Địa Phủ Luân Hồi Nhãn quả thật rất kinh khủng. Luân hồi ngàn đời, xóa sạch hết tất cả ký ức, mỗi kiếp đều là một cuộc đời mới. Nếu như không thể thức tỉnh thì sẽ tiếp tục luân hồi mãi, đến khi nào nguyên thần khô cạn thì sẽ không thể nào tỉnh lại được nữa.
Đây là một sự thử thách to lớn đối với ý chí và đạo tâm. Thời gian luân hồi càng dài, khả năng thức tỉnh sẽ càng thấp.
Ở thời cổ đại, đây là thứ được dùng để thử thách yêu nghiệt nghịch thiên có tư chất Minh Vương. Ở Địa Phủ, Minh Vương có đẳng cấp gì? Ít nhất cũng là cấp Đại Đế. Thậm chí Độc Tí Minh Vương mà dòng tộc Minh Vương tôn sùng còn là một vị đế vương trong thần thoại. Quân Tiêu Dao có thể vượt qua Luân Hồi Nhãn có nghĩa rằng hắn có được Chứng Đế Chi Tư. Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng nhắc tới, bởi vì tư chất của Quân Tiêu Dao đã chẳng cần phải chứng minh gì.