Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 948 - Chương 948 - Hạt Giống Quá Khứ

Chương 948 - Hạt giống Quá Khứ
Chương 948 - Hạt giống Quá Khứ

Chương 948: Hạt giống Quá Khứ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thử thách của Luân Hồi Nhãn quả là bất phàm, nếu không phải mình trùng hợp đánh dấu Vị Lai Vô Sinh Kinh, gom đủ Tam Thế Tiên Kinh hoàn chỉnh nên Nguyên Thần Chi Lực tăng vọt lần nữa thì chỉ e phải tốn không ít thời gian mới có thể thoát khỏi vòng luân hồi này.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Hắn có thể thức tỉnh nhanh như vậy một phần là nhờ Tam Thế Tiên Kinh hoàn chỉnh, cộng thêm nửa miếng Loạn Cổ Đế Phù bảo vệ nguyên thần của hắn. Dưới sự giúp sức của hai thứ đó, Quân Tiêu Dao mới có thể hồi phục lại nhanh như vậy. Nếu Quân Tiêu Dao không chém nhát kiếm đó, hắn sẽ lại phải tiếp tục một vòng luân hồi mới.

Sau khi khôi phục ý thức, Quân Tiêu Dao mới phát hiện lúc này mình đang đang đứng giữa biển mênh mông. Đây không phải biển bình thường, mà là biển Luân Hồi. Mỗi một gợn sóng nổi lên đều chiếu rọi một cảnh tượng luân hồi.

Quân Tiêu Dao không thể không nhớ tới Chúng Sinh Luân Hồi Trì trong Táng Giới của Vạn Cổ Táng Thổ. Nếu phóng đại nó lên hàng ngàn lần thì không phải chính là vùng biển này sao?

“Quả nhiên những tên trong Táng Giới cũng có liên quan đến Địa Phủ. Cái chết của sinh linh Táng Thổ chính là bắt đầu của sự sống, đây quả là thủ đoạn chỉ Địa Phủ mới có.” Quân Tiêu Dao suy tư rất nhiều.

Không thể không nói, bên trong Cửu Thiên Tiên Vực quả là có quá nhiều bí ẩn, càng biết nhiều thì lại càng nghi ngờ nhiều hơn.

Quân Tiêu Dao cúi đầu xuống, chợt nhìn thấy một bóng người xinh đẹp dập dờn trên sóng biển. Đó chính là Linh Diên!

Lúc này, Linh Diên đang khép chặt đôi mắt, thân thể thướt tha chìm nổi theo từng cơn sóng. Mỗi một cơn sóng đập vào người nàng đều là một vòng luân hồi.

Quân Tiêu Dao chợt nhận ra chắc hẳn lúc trước hắn cũng chìm nổi trong biển Luân Hồi, đón nhận thử thách của thủy triều. Mỗi một đợt thủy triều đều là một vòng luân hồi.

Ở đợt thủy triều thứ một trăm, cũng là vòng luân hồi thứ một trăm, Quân Tiêu Dao đã tỉnh lại. Còn Linh Diên vẫn đang đón nhận một đợt thử thách luân hồi của thủy triều.

Nhìn thấy bóng người xinh đẹp dập dìu trên biển, trong mắt Quân Tiêu Dao lóe ánh sáng sắc lạnh.

Giết chết nàng?

Lúc này, làn váy dài trắng như tuyết của Linh Diên đã ướt sũng, dán chặt lên cơ thể mềm mại, phác họa ra đường cong quyến rũ của nàng. Đồi núi chập trùng, đất đai bằng phẳng, khe suối tĩnh lặng. Nàng nhắm chặt hai mắt, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt, giống như đang trải qua một giấc mộng vô cùng đau thương. Vẻ mặt nàng không lạnh lùng nghiêm nghị như lúc bình thường, trái lại trông có vẻ lặng lẽ điềm đạm.

Có lẽ là vì Quân Tiêu Dao và Linh Diên cùng tiến vào Luân Hồi Nhãn nên bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua nghiệt duyên ngàn đời. Từ Tiểu Chỉ Diên đến Ly Diên rồi Đào Diên, mỗi một kiếp nàng và Quân Tiêu Dao đều yêu nhau đến chết đi sống lại, khắc cốt ghi tâm nhưng lại không thể đến được với nhau.

Quân Tiêu Dao chẳng có cảm giác gì với những chuyện tình cảm này, vì đây chỉ là ảo cảnh nên hắn chẳng để trong lòng, không đau không ngứa.

Quân Tiêu Dao đi đến trước mặt Linh Diên rồi suy tư một lúc.

Hắn dùng ngón tay làm kiếm, tùy ý chỉ một cái làm kiếm khí dâng lên. Nhưng khi kiếm khí hướng về phía Linh Diên lại bị một gợn sóng ập tới chôn vùi.

“Không được à?”

Quân Tiêu Dao thầm nghĩ có lẽ là do biển Luân Hồi can thiệp, khiến những người khác không thể làm ảnh hưởng đến người đang trải qua thử thách.

“Thôi được rồi, nếu bây giờ giết chết nàng ta chẳng những sẽ khiến Thiên Nữ Diên chết theo mà còn dấy lên sự phẫn nộ của Oa Hoàng Tiên Thống. Mặc dù Quân gia ta không sợ nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc gây chiến.”

Quân Tiêu Dao tạm thời từ bỏ ý định giết chết Linh Diên. Suy cho cùng hắn có lòng tin có thể chèn ép Linh Diên bằng thực lực của bản thân, lúc nào xử lý cũng được cả.

Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Linh Diên trốn phía sau màn quá lâu, còn dám lấy Thiên Nữ Diên ra uy hiếp hắn.

Quân Tiêu Dao không thích bị người ta uy hiếp tính kế. Hắn ngẫm nghĩ rồi dừng ánh mắt lên đôi chân dài trắng muốt lộ ra bên ngoài làn váy xẻ tà của Linh Diên. Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng lên. Quân Tiêu Dao vung tay, vạch một vết ngang trên bắp đùi trắng như tuyết của Linh Diên.

“Mỗi khi đánh bại ngươi một lần, ta sẽ vạch một vạch lên đùi ngươi, để xem cuối cùng có viết được một chữ “Chính (*)” hay không.” Quân Tiêu Dao làm vẻ mặt trêu ngươi.

(*) Chữ Chính: 正.

Hắn tỉnh lại sớm hơn Linh Diên, vượt qua thử thách của Luân Hồi Nhãn, cũng xem như là đã đánh bại nàng một lần.

Cũng chỉ có người “xuyên không” như hắn mới có thể nghĩ đến cách trừng phạt là viết một chữ “chính” lên đùi Linh Diên.

Khó có thể tưởng tượng nổi một cô gái cao ngạo như Linh Diên nhìn thấy trên đùi mình bị Quân Tiêu Dao vạch một vạch sẽ có biểu cảm như thế nào. Chắc có lẽ biểu cảm của nàng sẽ rất đặc sắc.

Đúng lúc này, bên ngoài cơ thể của Quân Tiêu Dao chợt có ánh sáng chói lọi bao phủ. Trăm loại hào quang, tầng tầng lớp lớp, chính là trăm vòng luân hồi mà Quân Tiêu Dao đã trải qua. Cuối cùng, ánh sáng của trăm vòng luân hồi này chồng chéo lên nhau, biến thành một hạt giống tràn ngập khí tức của quá khứ.

“Đây là…”

Quân Tiêu Dao vươn tay nắm lấy hạt giống kia. Hắn có thể cảm nhận được một phần thuộc về quá khứ trong Tam Thế Nguyên Thần của mình đang sinh ra gợn sóng.

“Chẳng lẽ đây chính là phần thưởng sau khi vượt qua thử thách của Luân Hồi Nhãn?” Quân Tiêu Dao suy đoán.

Có lẽ hạt giống này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc đắp nặn Nguyên Thần Quá Khứ của hắn.

“Cứ gọi là hạt giống Quá Khứ đi.” Quân Tiêu Dao thầm thì.

Bên trong Tam Thế Nguyên Thần của hắn, Nguyên Thần Hiện Tại đã ngưng tụ thành hình từ lâu, đang ngồi xếp bằng chính giữ Đại Đạo Chi Hoa. Nguyên Thần Quá Khứ là một vùng sương mù lờ mờ, đã dần thành hình nhưng vẫn chưa ngưng tụ ra hình người. Còn Nguyên Thần Tương Lai thì vẫn chưa bắt đầu ngưng tụ.

Quân Tiêu Dao đã lấy được Tam Thế Tiên Kinh bản đầy đủ, thế nên việc luyện ra Tam Thế Nguyên Thần hoàn chỉnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment