Chương 962: Tần Vô Đạo xông vào tháp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đúng lúc này, cả tòa Loạn Cổ tháp bỗng bắt đầu rung động, một luồng Hồng Hoang chi khí cổ xưa tràn ngập, đi kèm với chiến ý mãnh liệt.
Chiến ý mãnh liệt kia như ném đi trời xanh, mang theo ý chí chiến đấu vô tận!
Trong đầu rất nhiều người như hiện hóa ra một bóng dáng bất khuất đấu thiên chiến địa.
Thình thịch!
Vô số thiên kiêu trực tiếp quỳ xuống dưới sự áp bách của chiến ý này. Dù là những truyền nhân bất hủ như Phạn Thiên và Vũ Vân Thường cũng cảm nhận được cảm giác áp bách và hít thở không thông.
“Loạn Cổ tháp sắp mở ra!” Một vài thiên kiêu hô lên.
Ầm ầm ầm!
Ngay khi Loạn Cổ tháp sắp mở ra, trên trời cao bỗng có tiếng gầm rú truyền đến.
Một bóng dáng long hành hổ bộ đi đến, mỗi khi bước ra một bước, thiên địa cũng đang cộng minh, chấn động. Đồng thời còn có một ý chí chiến đấu như cùng nguồn cội với Loạn Cổ tháp thổi quét ra.
“Người nọ là...”
Đám người Vũ Vân Thường và Phạn Thiên đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về hướng hắn ta.
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng đen, khuôn mặt tà mị tuấn mỹ, mang theo cảm giác nghiêm nghị khí phách.
Hắn cũng toả ra chiến ý và đấu chí mãnh liệt, như muốn sinh ra cộng minh với Loạn Cổ tháp.
“Thần Tử Tần gia, Tần Vô Đạo!”
Rất nhiều thiên kiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy nằm trong dự liệu. Nghe đồn Tần Vô Đạo từng có được truyền thừa của Loạn Cổ Đại Đế, là truyền nhân chính thống của Loạn Cổ.
Nhưng không ai có thể chứng thực tin tức này. Chỉ có thể xác định là, Tần Vô Đạo có được đế khí tàn khuyết của Loạn Cổ Đại Đế, Loạn Cổ Đế Phù.
Chỉ với quan hệ này, Tần Vô Đạo sẽ không bỏ lỡ cơ duyên Loạn Cổ tháp mở ra.
“Tần Vô Đạo...” Trong mắt Phạn Thiên lộ ra một tia ngưng trọng.
Nhưng cũng may, khảo nghiệm chủ yếu trong Loạn Cổ tháp là đấu tranh với đối thủ của Loạn Cổ Đại Đế khi còn trẻ, mà không phải các thiên kiêu tranh phong với nhau.
“Qúa soái, khí tức cũng thật cường đại, nhưng so ra vẫn là ca ca ta càng cường đại một chút.” Vũ Vân Thường nói thầm trong lòng.
Tần Vô Đạo thân là Thần Tử của Hoang Cổ thế gia, tất nhiên thực lực là thứ không thể nghi ngờ. Chỉ là trong lòng Vũ Vân Thường vẫn nghiêng về hướng ca ca mình, cho rằng ca ca càng cường đại hơn một chút.
“Tây Thiên giáo và Vũ Hóa thần triều.” Tần Vô Đạo lạnh nhạt liếc nhìn Phạn Thiên và Vũ Vân Thường một cái, sau đó liền chuyển ánh mắt đi.
“Nếu là vị Đế Phật Tử chuyển thế và Vũ Hóa Vương thì có thể làm ta chú ý một chút.” Tần Vô Đạo cũng không để ý đến hai người này.
“Ngươi này có ý gì, xem thường người ta?” Vũ Vân Thường nhăn mũi lại, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng sau khi cảm nhận được chiến ý bá tuyệt của Tần Vô Đạo, nàng vẫn rất thức thời mà không so đo.
Tần Vô Đạo bước một bước vào Loạn Cổ tháp.
“A di đà phật!” Phạn Thiên tụng một tiếng phật hiệu, cũng tiến vào.
“Bổn quận chúa cũng không tin, thực lực của ta sẽ làm các ngươi chấn động!” Vũ Vân Thường yêu kiều mà hừ một tiếng, cũng lắc mình tiến vào Loạn Cổ tháp.
Vũ Hóa Vương là cấm kỵ vô thượng của Vũ Hóa thần triều, thân là muội muội của Vũ Hóa Vương, tất nhiên Vũ Vân Thường cũng sẽ không yếu.
Nhìn thấy những người này bước vào Loạn Cổ tháp, những truyền nhân bất hủ và thiên kiêu còn lại cũng như ong vỡ tổ mà sàn vào Loạn Cổ tháp.
Mà lúc này, các thiên kiêu còn chưa bước vào Loạn Cổ tháp bỗng cảm nhận được một khí tức uy áp mạnh đến cực điểm.
Thậm chí khí tức uy áp này không yếu hơn chiến ý của Loạn Cổ tháp bao nhiêu. Rất nhiều thiên kiêu trước đó không bị chiến ý của Loạn Cổ tháp đè bẹp, lại trực tiếp đùng đùng quỳ rạp xuống đất dưới uy áp này!
Điều này khiến rất nhiều người hoảng sợ, chấn động cực độ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Họ lập tức thấy được bóng dáng siêu nhiên như tiên thần giáng trần kia!
Một bộ bạch y bay phất phới, trời cao cũng vì thế mà run rẩy!
Chiến ý kinh khủng mà Loạn Cổ tháp phóng ra như bị bóng dáng bạch y kia đạp ở dưới chân!
Mái tóc hắn theo gió tung bay, y phục không nhiễm bụi trần, trầm tĩnh như thần linh, giống như một trích tiên trẻ tuổi hành tẩu trong phàm trần.
“Thần Tử Quân gia!”
Những thiên kiêu còn chưa tiến vào Loạn Cổ tháp nhìn thấy bóng dáng bạch y hiện lên trên không trung kia thì trừng lớn đôi mắt, hô hấp như muốn đình trệ.
Hiện giờ Quân Tiêu Dao tuyệt đối là tồn tại khiến người ta chú ý nhất trên cổ lộ chung cực, hắn đi đến nơi nào cũng lập tức trở thành tiêu điểm.
“Khoảng thời gian trước, Thần Tử Quân gia dùng pháp thân đại náo tiệc cưới của Cổ Đế Tử, lại không biết bản tôn của hắn đi đâu, không ngờ là đã đi vào Táng Đế Tinh.”
Hành động đoạt hôn trước đó của Quân Tiêu Dao gây nên ảnh hưởng rất lớn.
Cổ Đế Tử mất hết mặt mũi. Đặc biệt là Quân Tiêu Dao dùng pháp thân nghênh chiến truyền nhân của tứ đại tiên thống, tuy chỉ giao thủ lướt qua là ngừng, nhưng cũng khiến bát phương chấn động.
Một khối pháp thân đã cường đại như vậy, thế thì chân thân của Quân Tiêu Dao sẽ mạnh tới trình độ nào?
Rất nhiều người đều rất tò mò.
Mà hiện tại, bọn họ có thể chính mắt chứng kiến.
Quân Tiêu Dao không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc chấn động kia, hắn đưa mắt đánh giá Loạn Cổ tháp.
“Xem ra Tần Vô Đạo kia đã tiến vào Loạn Cổ trong tháp, không sao, chờ ra khỏi tháp thì đi giải quyết hắn sau.”
“Truyền nhân của Loạn Cổ à, sống sót mới được gọi là truyền nhân.”
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười lạnh như băng.
Tỷ như Vương Đằng của Bắc Địa Vương gia kia, không phải cũng có được một phần truyền thừa của Loạn Cổ sao? Sau đó thì sao?
Vẫn để Quân Tiêu Dao được lợi, nửa bên Loạn Cổ Đế Phù cũng rơi vào tay Quân Tiêu Dao, còn thay hắn giải quyết không ít phiền toái.
Cho nên dù là thiên kiêu truyền nhân nào thì người đã chết sẽ không còn gì cả.
Quân Tiêu Dao thật sự không thể xem như truyền nhân chính thống của Loạn Cổ. Nhưng hắn chỉ cần diệt truyền nhân của Loạn Cổ thì hắn chính là truyền nhân đó.
Logic này không thành vấn đề.
Quân Tiêu Dao không hề chần chờ mà bước một bước vào Loạn Cổ tháp.
Vừa bước vào Loạn Cổ tháp, Quân Tiêu Dao đã cảm thấy không gian chung quanh lập tức thay đổi.
Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, mình đột nhiên xuất hiện trong một con hẻm.
Các loại khói lửa nhân gian ập vào trước mặt. Người bán rong rao hàng, khách điếm tiệm rượu, đám người qua lại, người đông chen chúc nhau, như một tiểu thành trấn thế gian quá đỗi bình phàm.