Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 963 - Chương 963 - Nửa Đời Thê Lương Của Loạn Cổ Đại Đế

Chương 963 - Nửa đời thê lương của Loạn Cổ Đại Đế
Chương 963 - Nửa đời thê lương của Loạn Cổ Đại Đế

Chương 963: Nửa đời thê lương của Loạn Cổ Đại Đế

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hắc hắc, nếu không phải lão tử giúp đỡ tiểu tử ngươi thì tên phụ thân quỷ bệnh của ngươi đã sớm chết, lão tử chịu hứng lấy nương của ngươi là do các ngươi may mắn!” Một nam từ trung niên mặt rỗ, đầy mặt dầu mỡ mang theo nụ cười lạnh khinh thường.

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh.

Sau khi đánh chết Vương Đằng, có được nửa khối Loạn Cổ Đế Phù, Quân Tiêu Dao cũng từng cảm thấy hứng thú với sự tích của Loạn Cổ Đại Đế, vì thế tìm đọc một ít tư liệu.

Nghe đồn Loạn Cổ Đại Đế, sinh ra trong dân gian tầm thường.

Lần đầu tiên trong đời ông ta ra tay đánh nhau là với một phú thương mặt rỗ tên là Vương Nhị.

Bởi vì Vương Nhị mặt rỗ kia muốn chiếm đoạt mẫu thân của ông ta. Đương nhiên, kết quả không cần phải nhiều lời, Loạn Cổ Đại Đế tuổi nhỏ bị hung hăng đánh cho một trận, thiếu chút nữa đã bị đánh chết.

Đây là lần bại đầu tiên của Loạn Cổ Đại Đế. Đồng thời cũng mở ra nửa đời trước bi thảm của ông ta, ngàn lần chiến đấu, chưa có một lần thắng.

“Thì ra là thế, đã hiểu.” Quân Tiêu Dao hiểu rõ trong lòng.

Mỗi một thiên kiêu bước vào Loạn Cổ tháp đều sẽ trải qua nửa đời trước của Loạn Cổ Đại Đế. Loạn Cổ Đại Đế đối mặt với kẻ địch nào thì bọn họ cũng sẽ gặp phải.

Loạn Cổ tháp này có tất cả một ngàn tầng, cũng có nghĩa là một ngàn kẻ địch và đối thủ nửa đời trước của Loạn Cổ Đại Đế.

Sau khi Loạn Cổ Đại Đế chứng đạo thành đế, vì chọn lựa truyền nhân đời sau của mình mà tự tay đắp nặn nên Loạn Cổ tháp, cũng ghi khắc một ngàn kẻ địch mình từng gặp phải vào nửa đời trước vào Loạn Cổ tháp nội, để mài giũa hậu nhân.

Vương Nhị mặt rỗ này là kẻ địch đầu tiên của Loạn Cổ. Tuy rằng gã gầy yếu đến mức không thể chịu đựng được một tia khí tức của Quân Tiêu Dao, nhưng gã lại tạo nên cái bại đầu tiên trong đời Loạn Cổ Đại Đế, có được ý nghĩa đặc thù.

“Sao ta cảm thấy ta và Loạn Cổ Đại Đế là hai cực đoan?” Quân Tiêu Dao không khỏi suy tư mà nói.

Loạn Cổ Đại Đế xuất thân hàn vi bình phàm.

Còn Quân Tiêu Dao sinh ra đã hết sức huy hoàng, khởi điểm của hắn chính là đích đến mà rất nhiều người cả đời cũng không thể với tới.

Nửa đời trước của Loạn Cổ Đại Đế bi thảm, cha mẹ, thân nhân, ái nhân đều chết sạch, bản thân thì bại rồi lại bại, thiếu chút nữa đạo tâm đã hỏng mất.

Mà Quân Tiêu Dao, từ sinh ra đến bây giờ, gia đình viên mãn, hồng nhan làm bạn, trên con đường tu hành còn đẩy ngang một đường, chưa từng bại trận, còn tu luyện ra đạo tâm vô địch.

Có thể nói, Quân Tiêu Dao và Loạn Cổ Đại Đế hoàn toàn là hai cực đoan, thuộc về hai bên của cán cân, tương phản quá lớn.

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy Loạn Cổ Đại Đế sẽ không quá nguyện ý giao truyền thừa cho người như hắn.

“Xông qua tháp trước rồi lại nói.”

Thậm chí Quân Tiêu Dao không động đậy cả một đầu ngón tay, chỉ tuôn ra một tia khí tức thì bóng dáng của Vương Nhị mặt rỗ đã tan vỡ, cảnh tượng chung quanh giống như bị hòa tan rồi rút lui.

Quân Tiêu Dao bước lên tầng thứ hai.

Đương nhiên, càng về sau thì đối thủ của Loạn Cổ Đại Đế sẽ càng mạnh, không có khả năng đơn giản giống như Vương Nhị mặt rỗ.

Cảnh tượng thứ hai là ở thành trì cháy mấy ngày liên tục, đối thủ là một đám sơn phỉ đạo tặc.

Một hồng nhan thanh mai trúc mã làm bạn khi còn bé với Loạn Cổ Đại Đế bị đám sơn phỉ kia lăng nhục mà chết. Loạn Cổ Đại Đế tuổi nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn, ông ta muốn phản kháng, cuối cùng lại mình đầy thương tích, thiếu chút nữa ngã xuống.

Là một người tu hành đi ngang qua đánh lui sơn phỉ rồi cứu Loạn Cổ Đại Đế đi.

“Thật là thảm.” Liền Quân Tiêu Dao cũng cảm thán không thôi.

Tâm niệm của hắn khẽ dao động, tất cả mọi thứ trong cửa thứ hai đều tan thành mây khói.

Quân Tiêu Dao lấy tốc độ cực nhanh mà bước lên tầng trên của Loạn Cổ tháp.

Trong đó, Quân Tiêu Dao như đã trải qua nửa đời của Loạn Cổ Đại Đế.

Phụ thân, mẫu thân lần lượt ngã xuống, hồng nhan mất mạng, bằng hữu chắn đao cho mình mà chết.

Loạn Cổ Đại Đế chỉ còn thiếu một chữ thảm tự được viết trên trán thôi.

Dù là Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy kinh ngạc. Các đại đế khác không phải phong hoa tuyệt đại thì chính là một đời vô địch, nếu không cũng là thiếu niên thành danh, hồng nhan làm bạn, khí phách hăng hái, hào hoa xa xỉ.

Chỉ có Loạn Cổ nửa đời thê lương, vô cùng bi thảm, thân nhân bằng hữu đều chết sạch. Cả đời ông ta không cưới vợ sinh con.

Mặc dù nửa đời sau quật khởi, cường thế chứng đạo thành đế, nhưng vẫn vượt qua trong những trận chiến vô tận, chưa từng ngừng lại.

“Thật là một đại đế quá khác biệt.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Nhưng hắn cũng không vì thế mà xem thường Loạn Cổ Đại Đế.

Tuy Loạn Cổ Đại Đế không đương thế vô song , đẩy ngang tất cả từ khi ra đời như Khí Thiên đại đế của Quân gia hắn, nhưng cũng xem như tạo ra một con đường đấu tranh với vận mệnh.

Con đường này đáng để Quân Tiêu Dao tham khảo.

Hắn vừa xông lên tháp, vừa cảm nhận đạo của Loạn Cổ Đại Đế.

Mà giờ phút này, ở ngoài Loạn Cổ tháp, những thiên kiêu còn chưa đi vào đều ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Loạn Cổ tháp, trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ thấy được một điểm sáng đang lao lên phía trên với tốc độ cực nhanh.

“Hẳn là Thần Tử Quân gia đúng không?”

“Quá khủng bố, căn bản không phải xông lên tháp, mà là đẩy ngang tất cả.” Rất nhiều thiên kiêu kinh ngạc cảm thán.

Nhưng cũng có một ít thiên kiêu chưa tỏ ý kiến.

“Tiếp theo xem đi, mấy trăm tầng đầu tiên của Loạn Cổ tháp cũng không tính quá khó, tốc độ của đám người Thần Tử Tần gia, Phạn Thiên cũng không chậm.”

“Chủ yếu là phía sau sẽ có một ít đối thủ cực kỳ cường đại và khủng bố xuất hiện.” Một ít thiên kiêu lộ ra vẻ mặt kiêng kị mà nói.

Trong một ngàn tầng của Loạn Cổ tháp, càng lên trên thì đối thủ kẻ địch của Loạn Cổ Đại Đế sẽ càng mạnh. Thậm chí trong đó có khả năng xuất hiện nhân vật khủng bố đè Loạn Cổ Đại Đế ra mà đánh.

Đương nhiên, đó là trước khi Loạn Cổ chứng đạo. Sau khi chứng đạo, Loạn Cổ Đại Đế chưa từng thua bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment