Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 965 - Chương 965 - Một Người Khác Là Ai?

Chương 965 - Một người khác là ai?
Chương 965 - Một người khác là ai?

Chương 965: Một người khác là ai?

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ngoài Loạn Cổ tháp, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên thân tháp.

Hiện giờ trên Loạn Cổ tháp chỉ có mười mấy điểm sáng.

Nhưng xông lên tầng tám trăm thì chỉ có bốn người, là Quân Tiêu Dao, Tần Vô Đạo, Phạn Thiên và Vũ Vân Thường.

Nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, ở khoảng tầng tám trăm năm mươi, một bóng hình xinh đẹp thướt tha bị truyền tống ra ngoài, đó chính là Vũ Vân Thường.

Nàng thở hồng hộc, thái dương mướt mồ hôi, khí tức cả người hỗn loạn, hiển nhiên bị thiệt thòi không nhỏ.

Vũ Vân Thường khẽ cắn môi đỏ, dậm chân và nói: “Vẫn quá xem thường đối thủ của đại đế khi còn trẻ, thật sự không yếu.”

Dù là Vũ Vân Thường cũng không nghĩ tới, sau tám trăm tầng thì kẻ địch của Loạn Cổ Đại Đế càng ngày càng biến thái.

Một Thái Tử thần triều nào đó, một truyền nhân cấm kỵ thế lực cổ xưa, hoặc là thánh linh trẻ tuổi được mai táng dưới nền đất vạn năm.

Dù là kẻ nào ở đương thời, cũng có thể nói là đỉnh cấp.

Ban đầu, Vũ Vân Thường cảm thấy Loạn Cổ Đại Đế nửa đời thảm bại này cũng chẳng ra sao, cho rằng ông ta kém xa Vũ Hóa đại đế của Vũ Hóa thần triều bọn họ.

Nhưng hiện tại, sau khi trải qua quá khứ og Loạn Cổ Đại Đế, Vũ Vân Thường lại có chút kính nể.

Đại đế khác biệt này thật sự đáng được tôn kính.

Vèo!

Ánh hào quang chợt lóe, Phạn Thiên cũng xuất hiện. Hắn kiên trì lâu hơn Vũ Vân Thường một chút, xông tới tầng thứ tám trăm chín mươi.

“Hòa thượng, xem ra ngươi cũng không xông qua được chín trăm tầng.” Vũ Vân Thường nhướng mày đẹp, nói.

Trong mắt nàng, có thể xông qua chín trăm tầng tuyệt đối là đứng đầu trong đứng đầu, cấm kỵ trong cấm kỵ.

Như ca ca Vũ Hóa Vương của nàng, đám người Đế Nữ Linh Diên, Cổ Đế Tử của Tiên Đình hoặc là Đế Phật Tử chuyển thế, Cửu Biến Thần Tàm mới có tư cách xông qua.

“A di đà phật, dù chưa xông qua chín trăm tầng, nhưng tiểu tăng đã có thu hoạch.” Phạn Thiên chắp tay trước ngực và nói.

Hắn cũng không tham lam.

“Ai, xem ra chúng ta đều thua Tần Vô Đạo kia...” Vũ Vân Thường than một tiếng, đôi mắt đẹp tùy ý đảo qua Loạn Cổ tháp.

Ánh mắt nàng ta bỗng nhiên ngây ra. Bởi vì điểm sáng trên chín trăm tầng của Loạn Cổ tháp không phải chỉ có một, mà là hai.

“Người còn lại là ai?” Vũ Vân Thường kinh ngạc nói.

Trong mắt nàng, nếu giữa các thiên kiêu ở đây có ai có khả năng xông lên hơn chín trăm tầng thì chắc chắn chỉ có một mình Tần Vô Đạo.

Bởi vì hắn ta có nửa khối Loạn Cổ Đế Phù, cũng coi như truyền nhân của Loạn Cổ, thực lực cũng không yếu.

Nhưng hiện tại, lại có hai điểm sáng trên chín trăm tầng.

“Điểm sáng còn lại là ai mà lại không chậm hơn Tần Vô Đạo bao nhiêu?” Vũ Vân Thường thật sự rất kinh ngạc.

Mà lúc này, một thiên kiêu phía dưới có chút do dự mà mở miệng nói: “Vân Thường quận chúa, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm, có ý gì?” Vũ Vân Thường khó hiểu hỏi lại.

“Nếu không đoán sai thì điểm sáng phía dưới mới là Thần Tử Tần gia.” Thiên kiêu kia nói.

“Cái gì?” Vũ Vân Thường nhướng đôi mày đẹp lên, càng cảm thấy bất ngờ.

Tần Vô Đạo lại là người phía sau à?

“Vân Thường quận chúa có chuyện không biết, sau khi các ngươi tiến vào Loạn Cổ tháp, còn có một người tới.”

“Ai?” Vũ Vân Thường hỏi.

“Thần Tử Quân gia, Quân Tiêu Dao.” Thiên kiêu đó nuốt một ngụm nước bọt rồi nói.

“Quân Tiêu Dao?” Vũ Vân Thường nghe xong thì gương mặt cũng chấn động, cảm thấy rất khó tin.

“Thần Tử Quân gia...” Vẻ mặt Phạn Thiên cũng nổi lên gợn sóng, không thể bình tĩnh.

Hắn ta từng chính mắt chứng kiến thực lực của Quân Tiêu Dao.

Lúc ở Thái Ách thần miếu, Quân Tiêu Dao đã cường đại đến khiến người ta hít thở không thông. Hiện tại trôi qua lâu như vậy, Quân Tiêu Dao sẽ mạnh đến trình độ nào?

Phạn Thiên căn bản không dám tưởng tượng!

“Quân Tiêu Dao, thì ra là hắn...” Vũ Vân Thường có chút thất thần.

Mặc dù nàng không cố tình đi hỏi thăm sự tích của Quân Tiêu Dao, nhưng tin tức về Quân Tiêu Dao thỉnh thoảng cũng vang lên bên tai nàng.

Quan trọng nhất chính là, ca ca Vũ Hóa Vương nàng sùng bái nhất từng nói qua một câu. Phóng mắt nhìn khắp cổ lộ chung cực, người có tư cách chiến đấu với ta chỉ đếm được trên mười ngón tay.

Mà kẻ có khả năng đánh bại ta chỉ có một người, Thần Tử Quân gia!

Khi đó, Vũ Vân Thường nghe thấy lời này còn không cho là đúng. Trong mắt nàng, ca ca nói vậy là quá khiêm nhượng.

Từ khi Vũ Hóa Vương xuất thế đến nay, cũng chưa từng thua bao giờ.

Quân Tiêu Dao mạnh đến mấy, nhưng bảo có thể đánh bại ca ca nàng thì không khỏi hơi quá.

Đương nhiên, Vũ Vân Thường cũng không cho rằng Quân Tiêu Dao yếu.

“Vừa vặn, hôm nay bổn quận chúa cũng muốn nhìn, Thần Tử Quân gia giỏi sáng tạo kỳ tích có thể tiếp tục biến chuyện không có khả năng thành sự thật hay không.” Vũ Vân Thường chống tay ngọc lên cái eo thon nhỏ, đang chờ đợi.

Từ xưa đến nay, Loạn Cổ tháp không chỉ mở ra một lần, nhưng không một ai có thể bước lên tầng thứ một ngàn, chỉ có vài người bước lên khoảng tầng chín trăm chín mươi.

Nàng rất tò mò, rốt cục nhân vật sáng tạo vô số kỳ tích, thanh danh lớn đến mức cổ lộ chung cực không ai không biết, thậm chí khiến ca ca nàng cũng vô cùng kiêng kị có mấy phần bản lĩnh thật?

“Còn nữa, nghe nói dung mạo của Thần Tử Quân gia này như thiên nhân, có thể bắt được bất cứ trái tim vô số nữ tử trong nháy mắt, bổn quận chúa cũng tò mò.” Vũ Vân Thường nói thầm.

Ca ca nàng, Vũ Hóa Vương, có mái tóc bạc, tuấn mỹ vô song, là nam thần trong mộng của vô số công chúa quý nữ của Vũ Hóa thần triều.

Trong mắt Vũ Vân Thường, ca ca nàng chính là nam thần hoàn mỹ nhất, hầu như không tìm thấy được nam tử nào hoàn mỹ hơn ca ca. Ít nhất hiện tại Vũ Vân Thường còn chưa phát hiện trong thế hệ trẻ tuổi có nam tử nào mị lực càng cao hơn ca ca nàng.

“Đúng rồi, hòa thượng, không phải ngươi gặp qua Quân Tiêu Dao kia rồi sao?” Vũ Vân Thường liếc nhìn Phạn Thiên một cái.

Phạn Thiên trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nếu tiểu tăng là ni cô, sau khi nhìn thấy Thần Tử Quân gia thì ta sẽ lựa chọn hoàn tục.”

“Hả... Đến mức vậy sao?” Trên trán Vũ Vân Thường nổi lên cọng gân đen, khóe môi hơi run rẩy.

Nàng lại càng ngày càng tò mò.

Bình Luận (0)
Comment