Chương 966: Loạn Thiên Thất Hùng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong Loạn Cổ tháp, tất nhiên Tần Vô Đạo không biết Quân Tiêu Dao đã tới, còn đang ở phía trước hắn ta.
“Hẳn chỉ có một mình ta lên tới chín trăm tầng, nhưng đó cũng không phải là cực hạn.” Ánh mắt Tần Vô Đạo tỏa sáng.
Nếu có được Truyền thừa của Loạn Cổ thì Tần Vô Đạo này sẽ hoàn toàn trổ hết tài năng, trở thành một trong mấy người đứng ở đỉnh cao nhất.
Tần Vô Đạo tiếp tục xông lên tháp. Hắn cũng không biết có người đã dẫm lên đỉnh đầu hắn, ném hắn ở phía sau.
Bên trên tầng chín trăm của Loạn Cổ tháp, cho dù mạnh như Quân Tiêu Dao cũng không thể dùng một luồng khí tức để chấn vỡ kẻ địch giống như trước đó.
Tới giai đoạn sau, kẻ địch của Loạn Cổ Đại Đế càng khủng bố, phóng mắt nhìn khắp đại tranh chi thế này thì họ cũng tuyệt đối là nhân vật đứng đầu.
Đương nhiên, đối với Quân Tiêu Dao cũng chỉ là hơi phiền toái một chút mà thôi.
Tầng thứ chín trăm chín mươi, đối thủ của Quân Tiêu Dao là một Long tộc cấm kỵ trẻ tuổi.
“Ấu tử chân long?” Quân Tiêu Dao kinh ngạc.
Khi còn trẻ, Loạn Cổ Đại Đế còn từng tranh phong với ấu tử chân long. Đương nhiên, lần đó Loạn Cổ Đại Đế vẫn thua, cực kỳ thê thảm, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Loạn Cổ Đại Đế, tạm thời không bàn đến thực lực của hắn, nhưng năng lực giữ mệnh thật sự rất mạnh.” Quân Tiêu Dao cảm thán.
Hắn cũng hiểu vì sao Loạn Cổ Đế Phù lại có tác dụng bảo vệ nguyên thần mạnh đến như vậy. Đây là chí bảo bảo mệnh mà Loạn Cổ Đại Đế luyện ra.
Quân Tiêu Dao dùng tay không đánh nhau với ấu tử chân long, cuối cùng xé hắn ta thành hai mảnh.
Còn Tần Vô Đạo càng chậm, hao tốn một thời gian nhất định.
Cuối cùng, ở tầng chín trăm chín mươi tám, Quân Tiêu Dao và Tần Vô Đạo đều gặp phải lực cản cực mạnh.
Bởi vì lần này đối thủ của bọn họ không phải một, mà có chừng bảy người.
Bảy người này như thần ma, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, tinh khí vũ trụ, khí tức cường đại đến mức có thể đè sụp một viên cổ tinh.
“Loạn Thiên Thất Hùng...” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một tia ngưng trọng.
Đây tuyệt đối là một trong những kẻ địch cường đại nhất khi còn trẻ của Loạn Cổ Đại Đế. Từng bức Loạn Cổ Đại Đế đi xa đến tinh vực khác.
Bảy người này đều có chứng đạo chi tư!
Cho dù là Quân Tiêu Dao, muốn đối phó với bảy người này cũng hao phí một ít thời gian.
Còn Tần Vô Đạo thì càng chật vật, bị bảy người vây công, đánh đến liên tục lui bước.
“Không, ta muốn bước lên con đường thời trẻ của Loạn Cổ Đại Đế, Tần Vô Đạo ta không thua kém ai!” Tần Vô Đạo rống lên, thi triển ra thần thông tuyệt học cường đại của Tần gia.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao bị lực cản, nhưng vẫn tương đối thong dong.
“Chư Thiên Sinh Tử Luân!”
Quân Tiêu Dao một tay chưởng sinh, một tay chủ tử, sinh tử luân phiên xoay chuyển, cứ như có thể chấp chưởng sinh tử tạo hóa của chư thiên.
Tiên khí sinh tử quấn quanh thân này, mạnh như Loạn Thiên Thất Hùng mà cũng dần dần tan nát dưới sự áp chế cường thế của Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao là cấm kỵ vạn cổ mà cả trời cũng phải kiêng kị. Tuy Loạn Thiên Thất Hùng là túc địch của Loạn Cổ Đại Đế, nhưng muốn trấn áp Quân Tiêu Dao thì còn chưa đủ.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao cường thế đánh tna bảy bóng dáng này.
Tầng thứ chín trăm chín mươi tám, thông qua!
Trước mắt Quân Tiêu Dao là một mảnh mơ hồ, hắn bị truyền tống tới tầng trên.
Kỳ thật trong lòng Quân Tiêu Dao cũng rất tò mò. Dựa theo một ít cổ sử ghi chép lại, túc địch mạnh nhất nửa đời trước của Loạn Cổ Đại Đế chính là Loạn Thiên Thất Hùng.
Mà Loạn Cổ tháp lại còn hai tầng.
Vậy đối thủ trên hai tầng này sẽ là tồn tại như thế nào?
Hứng thú của Quân Tiêu Dao bị khơi gợi.
Trong lúc Quân Tiêu Dao thầm suy đoán trong lòng, hắn cũng đi tới tầng thứ chín trăm chín mươi chín của Loạn Cổ tháp.
Tầng này là một mảnh sương mù mênh mông, cứ như đi tới một mảnh đất cổ xưa.
“Hả, nơi này là...” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Hoàn cảnh này như một mảnh đất cơ duyên cổ xưa.
Nhưng căn cứ vào một ít cổ sử ghi chép lại, cơ duyên của Loạn Cổ Đại Đế thật sự không yếu, nếu không cũng không có khả năng nghịch tập.
Đúng lúc này, Quân Tiêu Dao thấy được phía trước có một bóng dáng mông lung tiên tư thướt tha tuyệt thế, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa trời sao.
Ba ngàn sợi tóc đen đổ xuống, mỗi một sợi đều như kéo dài vào thời không vô tận.
Nàng như sẽ mọc cánh thành tiên vào bất cứ lúc nào, nàng đẹp đến mức làm người ta cảm thấy không chân thật.
Mà làm đồng tử của Quân Tiêu Dao hơi chấn động không phải bản thân nữ tử này. Mà là trên mặt nàng có đeo một cái mặt nạ quỷ diện, như khóc mà không phải khóc, tựa cười nhưng không phải cười.
Chỉ có một đôi đồng tử tràn ngập cổ xưa và tang thương, dường như nữ tiên sống lại từ bức hoạ cổ sử.
Khi Quân Tiêu Dao tới tầng này, ánh mắt nàng cũng rơi xuống chỗ hắn, cứ như xuyên qua con sông dài thời gian xa xưa, từ quá khứ ngóng mắt nhìn vào hắn.
Thân thể Quân Tiêu Dao chấn động.
Vào thời khắc nào đó, thậm chí hắn còn sinh ra một ảo giác.
Giống như nữ tử quỷ diện này không phải một lạc ấn do Loạn Cổ Đại Đế để lại trong tháp, mà thật sự là đang đứng sừng sững trong quá khứ, xuyên thấu qua con sông dài thời gian để ngóng nhìn hắn.
“Lại là nàng...”
Quân Tiêu Dao đã quá quen thuộc với quỷ diện tựa khóc không phải khóc, như cười không phải cười này. Từ thiếu nữ quỷ diện ở Thiên Đạo lâu, đến nữ tử quỷ diện trên tế đàn hạ giới, lại đến Thanh Đồng Tiên Điện, sau đó là hiện giờ.
Tuy Quân Tiêu Dao chưa bao giờ thật sự gặp qua nàng, lại cảm giác như không chỗ nào không có mặt nàng.
Rất nhiều nơi đều để lại dấu chân nàng, nàng như bước chậm trong tiên vực cổ sử, như đang tìm kiếm cái gì.
Mà giờ phút này, ánh mắt nàng trông lại nơi đây.
Mạnh như Quân Tiêu Dao mà cũng mơ hồ có cảm giác bị nhìn thấu.
Hắn cũng không thích cảm giác này,
“Ta là người xuyên việt, không nhiễm bất cứ nhân quả nào trong thế gian, nếu nàng đang tìm kiếm bóng dáng nào đó thì chỉ có thể làm nàng thất vọng thôi.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.
Hắn chỉ là hắn, Quân Tiêu Dao.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, hắn đều không phải bất cứ kẻ nào.
Dù hắn chưa gặp qua nữ tử quỷ diện, nhưng nữ tử quỷ diện cũng đã thông qua các loại cơ duyên, sinh ra liên hệ nhân duyên với hắn.