Chương 967: Cách xa con sông dài thời gian
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không để ý rốt cục nữ tử này có thái độ gì với hắn. Hắn tin tưởng, những nhân vật đại lão Quân gia sẽ không mặc kệ tồn tại cấm kỵ nào đó đi can thiệp con đường của mình.
Tiếp theo, trước mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một ít hình ảnh, làm hắn kinh ngạc.
Đây thật là một mảnh đất cơ duyên, là cơ duyên mà Loạn Cổ Đại Đế tìm được khi trẻ tuổi.
Hình như ông ta cũng thấy được nữ tử quỷ diện.
Sau đó, chỉ là một bóng dáng tiên tư tuyệt thế thôi mà Loạn Cổ Đại Đế trẻ tuổi đã bị ép tới thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Điều này làm Quân Tiêu Dao cứng họng.
Một bóng dáng đã đè ép khiến Loạn Cổ Đại Đế suýt quỳ xuống!
Nữ tử quỷ diện kia thật sự khủng bố tới cực điểm, tuyệt đối là tồn tại cấm kỵ trong cổ sử!
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Loạn Cổ Đại Đế yếu. Dù sao khi đó ông ta còn chưa chứng đạo, trở thành Loạn Cổ Đại Đế. Nhưng ông ta cũng đã đủ mạnh, đang trong giai đoạn mấu chốt sắp lột xác.
“Khó trách, chẳng lẽ là Loạn Cổ Đại Đế từng có được cơ duyên của nữ tử quỷ diện, cho nên sinh ra lột xác?” Quân Tiêu Dao phỏng đoán.
Tuy rằng cả đời Loạn Cổ nhấp nhô, nhưng cơ duyên cũng xuất hiện không ít.
Nghe đồn ông ta có được cơ duyên đại đế, mà không chỉ một cái. Nếu không ông ta không có khả năng tích lũy đầy đủ, cuối cùng tạo ra con đường của mình, sáng chế pháp của bản thân.
Pháp của ông ta tên là Loạn Thiên bí thuật!
“Nếu thật là như vậy thì phiền toái...”
Quân Tiêu Dao nhăn mày lại, cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại càng thêm phiền toái. Chẳng phải hắn phải đánh bại nữ tử quỷ diện này mới có thể tới tầng thứ một ngàn hay sao?
Mà nữ tử quỷ diện này là ai?
Rất có khả năng là một trong những nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhất trong cổ sử tiên vực.
Đối mặt với nhân vật như vậy, Quân Tiêu Dao cũng không có khả năng lơ là.
Hắn thật sự tự tin, nhưng không có nghĩa là tự phụ.
Thậm chí bóng dáng này có khả năng chỉ là một tàn ảnh lạc ấn, thế mà có thể đè ép Loạn Cổ Đại Đế trẻ tuổi thiếu chút nữa quỳ rạp xuống.
Nàng và Loạn Thiên Thất Hùng của tầng trước căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Trong lúc Quân Tiêu Dao suy tư có nên trực tiếp ra tay hay không thì nữ tử quỷ diện đó bỗng vươn tay.
Năm ngón tay nhỏ dài, trắng nõn như ngọc. Trên ngón tay ngọc còn đeo một chiếc nhẫn đồng thau.
Trong tay nàng như đang nắm một thứ ánh sáng.
Quân Tiêu Dao nghi hoặc, tiến lên rồi chậm rãi vươn tay.
Hắn chạm vào tay nữ tử quỷ diện, đây không phải là hư ảnh trong tưởng tượng, có một cảm giác mềm mại nhẵn nhụi.
Quân Tiêu Dao kinh ngạc, đây là chân nhân sao? Hay là chạm vào hắn thông qua con sông dài thời gian?
Sau đó, ánh sáng kia tan đi, để lại một đóa hoa.
Một đóa hoa nhìn có vẻ không gì nổi bật, quá đổi bình thường.
Tuy Quân Tiêu Dao có tầm mắt cao thâm, nhất thời cũng không nhận ra, rốt cục đóa hoa này là loài gì.
Nhưng điều khiến Quân Tiêu Dao kinh ngạc chính là, hoa này không phải là hư ảnh, cũng không phải lạc ấn, mà là một đóa hoa thật sự tồn tại!
Chuyện này cực kỳ quỷ dị.
Phải biết rằng, những bóng dáng trong Loạn Cổ tháp này đều do Loạn Cổ Đại Đế dùng thủ đoạn vô thượng để lạc ấn lại. Theo lý thuyết, tất cả đều là hư ảo, căn bản không có khả năng thật sự tồn tại!
Nhưng đóa hoa mà nữ tử quỷ diện này đưa ra lại là chân thật.
Quân Tiêu Dao cảm thấy không thể tin nổi.
Thủ đoạn này vượt qua nhận thức của hắn.
Nếu không phải Loạn Cổ Đại Đế an bài thì chỉ có thể là nữ tử quỷ diện này thông qua thủ đoạn nào đó để đặt chân lên con sông dài thời gian, đưa đóa hoa này cho hắn.
Quân Tiêu Dao lại nhìn về phía nữ tử quỷ diện kia, nàng ta lại lui về phía sau.
Sau đó sương mù mông lung, bao phủ tất cả.
“Từ từ...” Quân Tiêu Dao vươn tay, lại không bắt được cái gì cả.
Nữ tử quỷ diện kia không nói một chữ, chỉ tặng hắn một đóa hoa rồi biến mất.
Quân Tiêu Dao khẽ hít một hơi rồi quan sát đóa hoa trong tay. Trắng tinh không tì vết, loáng thoáng có chút đạo văn lập loè.
Quân Tiêu Dao nhất thời cũng nhìn không ra cái gì.
Cảm giác không giống sản vật của kỷ nguyên này, có lẽ là cổ dược cây cối hiếm thấy nào đó trên đời, thậm chí đã diệt sạch.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, thu nó vào pháp khí không gian.
“Ta cho rằng sẽ trải qua một trận đại chiến, không ngờ...” Quân Tiêu Dao hơi thất thần.
Thiếu chút nữa hắn đã ra tay với nữ tử quỷ diện, kết quả nàng ta chỉ tặng hắn một đóa hoa rồi biến mất.
“Không phải cửa ải này vậy là qua rồi đó chứ?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Nhưng thật sự giống như suy nghĩ của Quân Tiêu Dao, hắn bị truyền tống ra khỏi nơi đây, bước lên tầng thứ một ngàn.
Quân Tiêu Dao rất bất ngờ, đồng thời trong mắt cũng xuất hiện một chút phức tạp.
Hắn biết, nữ tử quỷ diện lại giúp hắn một lần, tạo nên một nhân quả.
Nếu không Quân Tiêu Dao muốn dựa vào vũ lực thông qua tầng này cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.
Mà trong lúc Quân Tiêu Dao bước lên tầng một ngàn, trong tầng thứ chín trăm chín mươi chín, một bóng dáng lảo đảo bước vào, đó là Tần Vô Đạo.
“Khụ... Khụ... Thực lực của Loạn Thiên Thất Hùng kia cũng không kém, nhưng ta vẫn thông qua.”
Bóng dáng này chính là Tần Vô Đạo.
Giờ phút này tuy hắn ta có chật vật, tiêu hao rất lớn. Nhưng trong mắt lại cháy lên ngọn lửa, mang theo phấn chấn.
Cả túc địch của Loạn Cổ Đại Đế - Loạn Thiên Thất Hùng cũng không ngăn được hắn ta, hắn còn có lý do gì mà không bước lên tầng một ngàn?
“Thân là truyền nhân của Loạn Cổ, ta sắp lên đỉnh!” Ý chí chiến đấu của Tần Vô Đạo sục sôi, chiến ý dâng trào, cả người pháp lực mênh mông!
Nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn là sương mù mông lung.
Loáng thoáng có một bóng dáng phong thái tuyệt thế hiện lên.
Thậm chí Tần Vô Đạo còn chưa thấy rõ thì đã cảm giác được một sức mạnh khủng bố vô biên đánh úp về hướng hắn.
Trước mặt sức mạnh này, Tần Vô Đạo cảm thấy mình giống như muối bỏ biển, vô cùng nhỏ bé.
Thậm chí hắn ta còn không có cơ hội phản ứng thì thân thể nhận một đòn nghiêm trọng, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Cả người trực tiếp bị đánh văng ra khỏi Loạn Cổ tháp, sau đó rơi thật mạnh xuống đất.