Chương 969: Loạn Thiên động địa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao rất mạnh, hắn cũng không phủ nhận, bởi vì đây là sự thật mà tất cả thiên kiêu cổ lộ công nhận. Nhưng nói Quân Tiêu Dao có thể đối phó bóng dáng khủng bố kia thì hắn ta quyết không tin.
“Đăng đỉnh còn chưa tính là gì, nếu hắn có được cơ duyên của Loạn Cổ Đại Đế...” Tần Vô Đạo thực không cam lòng.
Rõ ràng hắn ta mới là truyền nhân chính thống của Loạn Cổ. Hiện tại cơ duyên lại có khả năng bị Quân Tiêu Dao giành được.
Ghen ghét khiến hắn đập nát vách tường.
“Nếu cơ duyên Loạn Cổ thật sự bị hắn lấy được, đến lúc đó...” Đôi mắt Tần Vô Đạo trở nên hâm thúy hắc ám.
Hắn vốn có tính cách bá đạo vô song, duy ngã độc tôn, là vật của hắn thì hắn nhất định phải có được!
Hơn nữa Tần Vô Đạo cũng không tin Quân Tiêu Dao có thể dựa vào thực lực của mình thông qua tầng chín trăm chín mươi chín, hắn nhất định dùng phương pháp đặc thù nào đó.
Nhìn thấy trong mắt Tần Vô Đạo mơ hồ toát ra chiến ý lạnh lùng, Phạn Thiên cách đó không xa chắp tay trước ngực, khẽ tụng một tiếng phật hiệu.
“A di đà phật, con người phải gặp phải trắc trở thì mới có thể học được trưởng thành.”
Phạn Thiên cho rằng lúc sau rất có thể Tần Vô Đạo sẽ bị Quân Tiêu Dao dạy làm người.
Trong lúc mọi người bên ngoài chấn động vì chuyện Quân Tiêu Dao bước lên đỉnh tháp, giờ phút này, Quân Tiêu Dao cũng đã đi tới tầng cao nhất Loạn Cổ tháp.
“Tầng thứ chín trăm chín mươi chín, là lạc ấn của nữ tử quỷ diện Loạn Cổ Đại Đế gặp được khi có cơ duyên, như vậy này tầng cuối cùng...”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo, trong lòng suy tư.
Rốt cục tầng cuối cùng tồn tại cái gì?
Đối thủ chung cực của Loạn Cổ Đại Đế lại là ai?
Trước mắt, sương mù mênh mang, bốn phía là một mảnh hắc ám.
Quân Tiêu Dao có thể xác định, đây hẳn không phải cảnh tượng trong hiện thực nào cả.
Quân Tiêu Dao bước chậm trong đó, không biết đi được bao lâu thì bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng thịch thịch thịch.
Rất giống tiếng tim đập.
Phía trước, một vật khổng lồ như thai trứng xuất hiện, vắt ngang trong bóng tối, nó đang nhảy lên thình thịch như một trái tim.
“Đây là...” trong mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe ánh sáng.
Hắn nhớ tới ghi chép đầu tiên về Loạn Cổ Đại Đế.
Nửa đời trước Loạn Cổ Đại Đế nếm qua ngàn lần bại trận, có một lần đạo tâm sụp đổ, vạn niệm tan rã, thiếu chút nữa hỏng mất.
Nhưng cuối cùng, ông ta lột xác, dung hợp cơ duyên vạn pháp, cường thế chứng đạo, cũng tự nghĩ ra Loạn Thiên bí thuật vô địch, quét ngang đương đại.
Trong đó có một điểm mấu chốt nhất, chính là đạo tâm của Loạn Cổ Đại Đế sụp đổ, lột xác ma thai, sau đó phá kén trọng sinh, lập tức quật khởi, tham dò tạo hóa, quét ngang đương đại, đánh bại những kẻ địch của nửa đời trước!
“Chẳng lẽ đây là...” Tâm thần của Quân Tiêu Dao run lên.
Đúng lúc này, thứ mang hình dạng thai trứng kia bỗng vỡ ra.
Trật Tự Thần Liên vô tận bắn ra, lạc ấn phù văn mênh mông, lấp đầy không gian này.
Một bóng dáng hiện hóa ra từ trong đó, khoanh tay mà đứng, đưa lưng về phía Quân Tiêu Dao.
Thân thể vĩ ngạn, đứng một mình trên đỉnh cao, vạn cổ tịch mịch!
“Ngươi là...” Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi, trong lòng không bình tĩnh.
Bóng dáng kia đưa lưng về phía Quân Tiêu Dao, chậm rãi mở miệng, trong lời nói mang đầy tang thương vạn cổ.
“Loạn Thiên động địa, cổ kim một người...”
“Tên của ta là, Loạn Cổ!”
Hai chữ Loạn Cổ vừa vang lên thì ý chí chiến đấu vô tận và hùng hồn thổi quét khắp không gian!
Chiến ý kia khiến cả trời xanh cũng run rẩy! Làm càn khôn chấn động!
Đó là tiếng rống giận không cam lòng khi đối mặt với vận mệnh!
Ngàn chùy vạn tạc, liệt hỏa đốt người, ngàn bại không thể diệt trừ ý chí của ông ta!
Giờ phút này, nhân vật truyền kỳ đó đã sống sờ sờ xuất hiện trước mắt Quân Tiêu Dao!
Tuy rằng chỉ là một lạc ấn, nhưng khí tức áp bách kia đủ để khiến mọi thiên kiêu đương đại nào cúi đầu!
Quân Tiêu Dao cũng cảm nhận được một cảm giác áp bách đến cực điểm, tựa như đối mặt với một chiến thần bất bại!
“Quả nhiên giống như ta đã phỏng đoán, đối thủ chung cực cuối cùng của Loạn Cổ Đại Đế chính là bản thân ông ta.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.
Hắn không cảm thấy quá bất ngờ.
Hình như có một câu nói như thế nào nhỉ? Thật ra đối thủ lớn nhất cả đời người chính là bản thân.
Chiến thắng người khác dễ dàng, chiến thắng bản thân rất khó.
Ban đầu, Loạn Cổ Đại Đế cũng trải qua vô số suy sụp giãy giụa, đạo tâm cũng sụp đổ.
Cuối cùng chiến thắng bản thân, ra đời ma thai, phá kén trọng sinh, tự tay viết lại vận mệnh của chính mình.
Quân Tiêu Dao rất bội phục loại người này.
“Xem ra cửa ải cuối cùng này chính là đánh bại tiền bối.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói.
Người trước mặt thật sự là Loạn Cổ Đại Đế, rồi lại không phải Loạn Cổ Đại Đế.
Nói một cách nghiêm khắc, ông ta là tâm ma sinh ra khi Loạn Cổ Đại Đế phá kén trọng sinh, lột xác ma thai, cũng có thể nói là một mặt khác của Loạn Cổ Đại Đế.
Loạn Cổ Đại Đế chiến thắng tâm ma của bản thân, cuối cùng thành công niết bàn.
Mà Quân Tiêu Dao cũng phải chiến thắng ông ta thì mới có thể có được cơ duyên của Loạn Cổ.
“Ngươi... Đi đi.” Lạc ấn tâm ma Loạn Cổ vẫn đưa lưng về phía Quân Tiêu Dao, lạnh nhạt nói.
Ông ta chỉ là một tia lạc ấn tâm ma của Loạn Cổ Đại Đế, tất nhiên thực lực không có khả năng so sánh với Loạn Cổ Đại Đế chân chính. Nhưng dù vậy, phóng mắt nhìn khắp thiên kiêu trẻ tuổi đương đại, gần như không ai có thể chiến thắng chút lạc ấn này.
Một tia lạc ấn tâm ma của Loạn Cổ, đủ để quét ngang tất cả thiên kiêu cấm kỵ trẻ tuổi đương đại.
“Vì sao?” Quân Tiêu Dao như sớm có dự đoán được mà hỏi lại.
“Đạo của ngươi không hợp với ta, không phải truyền nhân của ta...” Tâm ma của Loạn Cổ nói.
Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ, trước đó hắn đã dự đoán, có lẽ Loạn Cổ Đại Đế không nguyện ý có một truyền thừa giống như hắn.
Bởi vì quỹ đạo vận mệnh của Quân Tiêu Dao và Loạn Cổ Đại Đế tương phản quá lớn, như hai cực đoan.
Một người sinh ra tầm thường, một kẻ ra đời trong Hoang Cổ thế gia.