Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 23

Địa vị của quản gia



Long Việt Băng về tới Triệu gia.

Vừa rảo bước vào đại môn, đã thấy bầu không khí thảm đạm dị thường. Phó dịch buồn bã ỉu xìu, đình viện âm u không ánh sáng, như thể vừa mới trải qua một hồi tai họa.

“Thế này là sao??!” Long Việt Băng đứng trong sân cau mày.

Một phó dịch tình cờ đi qua bên cạnh nhìn thấy Long Việt Băng, dáng vẻ vốn như du hồn bỗng sáng bừng hai mắt, lớn tiếng kêu:

“Trời ạ! Nhạc quản gia đã trở về ──! !”

“…Về thì sao nào?” Long Việt Băng khó hiểu hỏi “Có cần phải kêu lớn tiếng như vậy không hả?”

Nhưng một giây sau đó, Long Việt Băng bị tình cảnh trước mắt làm cho càng hoảng sợ. chỉ thấy lão Trương quét rác, lão Vương nuôi gà, Đại Ngưu đưa thư, Tiểu Lương hốt phân, A Tam làm vườn, tỳ nữ Thu Tinh… hầu như tất cả hạ nhân trong nhà đều kêu lên, từ bốn phương tám hướng vây quanh Long Việt Băng, cả một đám đông nghịt.

Trong đám người còn có trù nương Tiểu Hoa đang cầm một con dao…

Không phải chứ… Lẽ nào bọn họ chất chứa oán hận đã lâu, hôm nay muốn liên thủ làm thịt mình?

Long Việt Băng vội vã lui về sau mấy bước, tự hỏi nên chạy ra từ đường nào mới có thể thoát được toàn thây.

Trên? Dưới? Trái? Phải?

…Trước sau đều bị người vây quanh, cũng không biết công phu độn thổ, vậy chỉ có thể dựa vào khinh công… Ân, vậy chạy lên phía trên đi!

Long Việt Băng hạ quyết tâm xong, đang định nhảy lên, lại bị…trù nương trọng lượng khổng lồ nhào tới đè ngã ra đất.

“Tiểu Hoa… bà, bà bình tĩnh một chút…”

Con dao phay sáng lóa đảo qua đảo lại trước mắt Long Việt Băng, y nhìn mà cả người nổi da gà.

Trù nương nghe Long Việt Băng gọi tên bà, bỗng nhiên nhăn mặt, kích động tới mức khóc rống lên.

“Tiểu Nhạc! Vì sao lâu như vậy cũng không về? Chúng ta rất nhớ ngươi a…”

Lúc đó còn lấy y phục của Long Việt Băng ra lau nước mắt.

“Nhạc quản gia! Ngươi là mạng của chúng ta…” Trong khoảnh khắc, tất cả người hầu đều bu vào, liều mạng kéo ống tay áo Long Việt Băng, sợ y sau một khắc nữa lại biến mất.

Hành động của bọn họ hoàn toàn không giống với suy nghĩ lúc đầu… Long Việt Băng nhất thời mờ mịt.

“Ách… mọi người…”

“Tiểu Nhạc! Ngươi quả nhiên là phúc tinh của nhà chúng ta… Sau này ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi Triệu gia lấy một bước!” Trù nương ngước gương mặt già nua tèm lem nước mắt lên, nói kiên định.

“Cái đó… Tiểu Hoa… Lúc nói chuyện liệu có thể trước tiên buông dao phay ở trong tay xuống được không?” Long Việt Băng thần tình cứng ngắc, kiến nghị “Mặt khác, ai có thể giải thích với ta một chút được không… Ta bất quá mới đi có dăm ba ngày mà thôi, các ngươi kích động như vậy làm gì a?!”

“Tiểu Nhạc à!” Trù nương bỏ dao trong tay đi, lại gắt gao ôm lấy y “Ngươi không biết í… Ngươi đi còn chưa tới một ngày, nhà chúng ta lại nghèo rớt… sắp không phát nổi tiền công nữa rồi, sắp phải giết con gà cuối cùng rồi, sắp phải ăn chay mỗi ngày rồi, sắp phải ở phòng giột rồi…”

“Chúng ta không muốn a a a a a…” Phó dịch xung quanh hùa theo gào khóc thảm thiết một trận.

“Lại bần cùng rồi?” Long Việt Băng hơi sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại.

Nguyên nhân nghèo trở lại còn có thể là gì khác nữa… nhất định tên đầu gỗ kia lại cho vay tiền khắp nơi đây mà? Nguyên nhân khác xin thứ cho y không nghĩ ra được.

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…” Một chuỗi tiếng ho khan mãnh liệt bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền tới. Long Việt Băng tập trung nhìn, người cha ốm yếu của Triệu Du Vân đang được thị nữ đỡ đi ra nghênh tiếp y.

Thế này… có hơi bị quá long trọng không? Xem ra người nhà này quả nhiên là sợ nghèo… (đùa, ai hêm sợ? =   = )

“Nhạc quản gia… Khụ khụ khụ… Hoan nghênh trở về… Khụ khụ khụ… Ta rất vui… Khụ khụ khụ… Cái nhà này xin trông cậy vào ngươi… Khụ khụ khụ…”

Triệu phụ kích động tới mức hầu như không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Lão gia, ngài nói chậm chậm chút…” Long Việt Băng nghĩ bệnh tình của người trước mặt hình như càng ngày càng nghiêm trọng.

“Sau này… khụ khụ… ngươi cứ tự làm theo ý mình… khụ khụ khụ… nhất định phải… đem tiền… khụ khụ khụ… tiền a tiền a tiền…”

Triệu phụ khoa tay múa chân, thần tình kích động, bỗng nhiên phun ra một búng máu, sau đó… mắt trợn trắng, ngất xỉu.

Đây là lần thứ mấy y nhìn thấy rồi nhỉ? Lão nhân gia thân thể không tốt, cũng đừng dễ dàng kích động như vậy chứ.

Long Việt Băng bất đắc dĩ lắc đầu, phất tay bảo hạ nhân khiêng Triệu phụ đi.

“Tiểu Hoa, chủ nhà đâu rồi?”

Y nhận ra rằng đến giờ mình vẫn chưa nhìn thấy Triệu Du Vân.

“Từ lúc Lâm tiểu thư được đưa về phủ xong, nó mỗi ngày đều tới thăm, hôm nay vẫn chưa về.”

Quả nhiên… lại là Lâm Giác a. Biết ngay, vị hôn thê mà.

“Tiểu Nhạc, ngươi nghìn vạn lần đừng giận nó.” Trù nương thấy Long Việt Băng cười khổ, ngữ khí ôn hòa khuyên nhủ “Đã nhiều ngày rồi ngươi không về nhà, ta thấy nó mỗi ngày đều rất nhớ thương… Thấy hạ nhân vóc dáng cao một chút, còn gọi nhầm tên đối phương thành tên ngươi…”

“Thật không…” Long Việt Băng cảm thấy có chút bất ngờ. Lẽ nào đầu gỗ của y… thông suốt rồi?

“Hài tử này bình thường hơi nghiêm túc một chút, hơi ngây ngô một chút, thế nhưng nó biết người nào là thật sự đối tốt với nó, người nào quan trọng với nó… Nó thực sự rất nhớ ngươi á, Tiểu Nhạc.”

“Đúng vậy đúng vậy! Chủ nhà rất nhớ ngươi! Chúng ta cũng rất nhớ ngươi!” Tất cả người hầu trăm miệng một lời, liều mạng gật đầu.

“Í?” Long Việt Băng liếc ngang “Các ngươi không phải đều hướng về Lâm tiểu thư, ước gì ta mau mau cút đi sao?”

“Nào có! Chúng ta đều là người ủng hộ trung thực của Nhạc quản gia!” Mọi người thề thốt phủ nhận.

“Nhạc quản gia anh tuấn tiêu sái lại đáng tin, phàm phu tục tử đâu thể sánh bằng!”

“Nhạc quản gia chính là phúc thần của Triệu gia… Có Nhạc quản gia, gia nghiệp chắc chắn thịnh vượng, vạn sự như ý. Nhạc quản gia quả thực là thần tiên hạ phàm chính cống a!!!”

“Hàng thật giá thật! Nếu là giả đền lại gấp mười!”

Cái gì đền lại gấp mười… Càng nói càng thái quá… Quả nhiên là một đám nịnh nọt a…

“Nhạc quản gia! Ta rót trà cho ngươi!”

“Nhạc quản gia, ta giúp ngươi đấm lưng!”

“Nhạc quản gia có muốn dùng bữa trước hay không?”

“Nhạc quản gia…”

Xét theo sức mạnh to lớn của tiền tài, Long Việt Băng lại một lần nữa ở Triệu gia có địa vị như đế vương.

Chạng vạng, Triệu Du Vân lê tấm thân uể oải trở về.

Mấy ngày nay hắn ngoại trừ lo lắng cho Lâm Giác ra, còn lo lắng tìm một người khác là Long Việt Băng… Hai người này cùng mất tăm mất tích, khiến hắn mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, một lòng ngóng trông sau một khắc có thể có được tin tức bình an của bọn họ. Hiện tại Lâm Giác cuối cùng cũng đã trở về, vẫn dây dưa với hắn không buông, nhưng lòng hắn vẫn không an ổn được… Hắn thực sự có chút lo sợ, rằng Long Việt Băng sẽ bởi vì tức giận nhất thời, không bao giờ quay lại cái nhà này nữa.

Aii…

Triệu Du Vân nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu đi qua cửa, đình viện, đi tới phòng mình.

Ngay lúc đẩy cửa phòng ra, Triệu Du Vân thiếu chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy… Long Việt Băng đang đứng giữa phòng hắn.

“Là ngươi??!” Triệu Du Vân kinh ngạc, trong lòng dâng lên một trận mừng như điên. (sướng quá quên mất cả mắng cái thằng tự tiện vào phòng rồi =   = )

“Lâm tiểu thư nếu đã trở về, ta đây đương nhiên cũng nên trở về không phải sao?” Long Việt Băng cười yếu ớt hỏi lại.

“Ngươi đi ra ngoài mấy ngày cũng không báo tin gì về…” Tảng đá lớn đè nặng trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc biến mất, Triệu Du Vân toàn thân nhất thời nhẹ nhõm tới mức hầu như sắp bay lên.

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không quay lại?” Long Việt Băng nhìn ra hắn nhớ thương mình, cười đến càng ôn nhu “Thật vô ý a, Du Vân, thế nhưng da mặt ta rất dày đó.”

Nghe Long Việt Băng gọi tên mình vô cùng thân thiết, Triệu Du Vân cũng không hề thấy có chút tức giận nào. Ngược lại, một loại cảm giác phức tạp bắt đầu xao động trong lòng… Đây là an tâm? Là vui sướng? Là ôn nhu? Hay là…

Ý thức theo dòng suy nghĩ dần dần trôi xa, gương mặt Long Việt Băng ở trước mắt cũng bắt đầu trở nên mờ ảo. Đột nhiên mệt mỏi quá, muốn ngủ quá…

Có điều trước đó, cần phải xin lỗi y, bằng không lúc tỉnh lại, y sẽ lại bỏ đi…

“Xin lỗi…”

Triệu Du Vân thì thào nói xong, nhắm hai mắt lại.

Long Việt Băng tiến lên một bước, vững vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ.

Người ở trong lòng hình như đã ngủ… nhất định là mấy ngày nay mệt muốn chết.

“Chúc ngươi có giấc mơ đẹp, thân ái…”

Long Việt Băng mỉm cười nói xong, nhẹ nhàng hôn lên tóc Triệu Du Vân

An trí Triệu Du Vân xong, Long Việt Băng đi xem xét các khoản ghi chép trong nhà. Không xem thì thôi, vừa xem đã bị dọa cho nhảy dựng lên. Hóa ra các ca ca của Lâm Giác lấy cớ Lâm Giác bị bắt cóc là trách nhiệm của Triệu gia, xảo trá lấy rất nhiều ngân lượng… Hèn gì đám phó dịch thấy y về lại hưng phấn như vậy.

Xem ra Triệu gia thiếu y quả nhiên sẽ không tiếp tục sinh tồn được a… Nhờ Triệu Du Vân đáng yêu lại có chút bại gia kia ban tặng, đường đường hoàng đế từ nay về sau biến thành một quản gia lấy đòi nợ làm công việc…

Có điều, như vậy cũng tốt.
Bình Luận (0)
Comment