Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 24

Quyết tâm của mười năm trước



Không biết Triệu Du Vân có nằm mơ thấy mộng đẹp không, còn đêm đó Long Việt Băng lại có một giấc mộng rất rất dài.

Trong giấc mộng đó, y quay về mười năm trước, lúc y mười ba tuổi.

Tất cả khung cảnh trong mộng đều có vẻ mông lung mà mờ mịt, nhưng ngôn ngữ và cảm tình trong đó, chân thực tới mức như quay lại năm xưa.

Biệt uyển Chỉ Thủy của mười năm trước là một nơi thanh u mà hẻo lánh. Lúc y còn nhỏ phụ hoàng từng nói, trong Chỉ Thủy có yêu ma quỷ quái, tùy tiện tới gần sẽ bị quái vật bắt đi, nhưng y đối với lời đó trước sau vẫn nửa tin nửa ngờ. Bởi vì khi y ngủ trưa trên một cái cây gần đó, từng chính tai nghe thấy trong uyển có tiếng đàn truyền ra. Ưu mỹ động nhân như vậy, réo rắt đau thương như vậy… Cầm sư (nghệ sĩ chơi đàn) từng nói, nếu như không phải là người có tâm, không thể nào gảy ra nhạc khúc chấn động nhân tâm.

Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của y đối với Chỉ Thủy không ngừng lấy một khắc. Rốt cuộc tới một hôm, không nhịn được được lén lút lẻn vào. Khiến y cảm thấy bất ngờ chính là trong Chỉ Thủy căn bản không có yêu ma quỷ quái, mà là một mỹ nhân chưa từng gặp qua.

Mỹ nhân kia, chính là đệ đệ ruột của phụ hoàng, cửu thúc của y.

Cửu thúc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy y, hơi nghiêng đầu, hỏi y rằng, ngươi là Long Việt Băng?

Ân. Y gật đầu.

Ngươi có sợ ta không?

Vì sao phải sợ? Y không hiểu gì lắc đầu, thành thật nói, ta thích người đẹp.

Càng xinh đẹp, tâm địa sẽ càng xấu xa đó…

Ta không sợ, bởi vì ta cũng rất xấu. Y nghịch ngợm cười cười.

Ha hả… Cửu thúc nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn cười lên đẹp cực kì, đến bông hoa đẹp nhất trong viện cũng không sánh nổi.

Tiểu Việt… Thật ra ngươi rất thú vị, tuyệt đối không giống với phụ thân ngươi…

Không giống…

Cửu thúc nói xong, mi dài rủ xuống.

Đây là ảo giác sao? Vì sao y lại thấy trong nụ cười của cửu thúc, mang theo mùi vị bi thương cùng không cam lòng?

Ngươi không nên khổ sở…

Tuy rằng không rõ nguyên nhân bên trong, nhưng y vẫn vươn tay chạm vào mặt cửu thúc, muốn cố gắng hết sức an ủi đối phương.

Phụ hoàng thường để mặc y cho sư phụ lo, loại phương thức giáo dục buông lỏng tự do này khiến cho y có rất nhiều cơ hội. Chỉ cần có một lúc rảnh rỗi, y liền tới Chỉ Thủy, làm bạn với cửu thúc giết thời gian. Nam nhân mỹ lệ đã quen với tịch mịch, tiếng đàn động nhân như khóc như than, hai người yên ổn ở chung hầu như trở thành toàn bộ sinh hoạt của y… Mãi đến một hôm, phụ hoàng đưa một người tới trước mặt y.

Thần Ngô Ảnh Trạch tham kiến thái tử điện hạ.

Nam nhân trẻ tuổi ưu nhã mỉm cười với y, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Phụ hoàng đứng một bên nói, Ảnh Trạch là người trẫm lựa chọn, hắn sẽ đem toàn lực ra phụ tá cho con, vĩnh viễn không phản bội. Phụ hoàng nói đầy khẳng định, bởi vì Người từng có đại ân với Ngô gia.

Thế nhưng ngay từ đầu, y đã chẳng có được mấy hảo cảm với Ngô Ảnh Trạch. Nam nhân đó đôi mắt trầm ổn tới mức giống như một đầm nước sâu thẳm, dường như đến gió cũng không thể làm gợn lên chút sóng nào.

Ngô Ảnh Trạch dùng thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe nói với y, Thái tử điện hạ, ta biết bí mật của ngài.

Cái gì?

Ngài mỗi ngày đều len lén tới biệt uyển Chỉ Thủy gặp người sống trong đó.

Y cả kinh, tức khắc khôi phục trấn định. Ngươi muốn làm gì?

Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài… Thế nhưng lần sau, hãy mang ta đi cùng tới Chỉ Thủy gặp hắn nhé. Ngô Ảnh Trạch cười cực giống một con mèo mới trộm thịt thành công.

Một thợ săn thiếu quyết đoán và một con hồ ly thiếu giảo hoạt, nhờ có y tác động, cuối cùng gặp nhau. Có thể đối với hai người đó mà nói, đây là sự dây dưa định mệnh.Y nghĩ vậy.

Ngày từng ngày trôi qua, theo số lần gặp mặt tăng dần, cửu thúc và Ảnh Trạch cũng dần có bí mật đến y cũng không thể nói cho. Thế nhưng y không ngốc, y cái gì cũng biết.

Cùng lúc đó, chuyện cũ năm xưa trong cung được y tận lực thám thính, cuối cùng nổi lên mặt nước.

Người hiện tại vốn nên ngồi trên hoàng vị, nhẽ ra phải là cửu thúc của y.

Năm xưa phụ thân y dùng kế đoạt được hoàng vị thuộc về cửu thúc, cũng đem tất cả huynh đệ không phục mình xử tử hết. Chỉ có cửu thúc còn sống sót, nguyên nhân là… chủ động giao ra quyền lực, chủ động quỳ xuống trước mặt phụ hoàng, biểu thị hoàn toàn thần phục.

Vậy nên, cửu thúc mới có thể ở trong biệt uyển Chỉ Thủy đó, vượt qua nhiều năm liền cô độc vắng lặng. Đây là nhân cách đánh đổi bằng tôn nghiêm, y chỉ nghĩ cũng có thể cảm nhận được quá trình ngắn ngủi mà cửu thúc cúi đầu, nội tậm đã trải qua không biết bao nhiêu đấu tranh thống khổ.

Lý giải được tất cả, y cười chán nản, nói với Ảnh Trạch, ta đã hạ một quyết định.

Ảnh Trạch hỏi, Điện hạ ngài lại nghĩ ra ý đồ xấu gì để trêu cợt người khác à?

Đó không phải là ý đồ xấu mà… Ảnh Trạch, đó đại khái là quyết định quan trọng nhất trong đời ta.

Vì tự do của ta, cũng vì nguyện vọng của hắn…

Nói đến đây, cảnh sắc chung quanh bỗng nhiên thay đổi.

Hiện tại y ở vào cái đêm rời cung kia, A Khuyết viền mắt rưng rưng nhìn y đi xa.

Y chạy về phía trước, thấy cách đó không xa, một người mặc bạch y đang đứng.

Du Vân…

Triệu Du Vân mỉm cười, vươn tay ra với y.

Đi theo ta. (Sao tả em Vân như ma vầy Ô.Ô)

Y vui mừng nhìn mặt đối phương, từng bước một đi tới chốn trở về mới của mình…

Trời đã sáng.

Long Việt Băng dậy sớm hiếm thấy. Giấc mộng kia mặc dù dài, nhưng không khiến người ta thấy mệt mỏi rã rời.

Trong mộng, y lại một lần nữa vững tin bản thân sẽ không hối hận vì sự lựa chọn trong quá khứ. Đại khái là vĩnh viễn…cũng sẽ không hối hận.

“Nhạc quản gia…” Một hạ nhân nhẹ nhàng gõ cửa phòng y.

“Chuyện gì vậy?”

“Ở đại môn có khách nhân muốn gặp ngươi.”

Long việt Băng mở cửa phòng, hỏi “Vì sao không mời người đó vào?”

“Hắn nói không cần… Hơn nữa hắn còn mang theo rất nhiều người.” Hạ nhân trả lời “Nói thật, ta chưa từng thấy khách nhân nào mỹ lệ uy nghiêm như hắn…”

Long Việt Băng đại khái cũng biết được người tới là ai.

Long Nhược Đình, tiểu hoàng thúc của y, mang theo một đám thị vệ đứng trước cửa nhà họ Triệu, vẻ ngoài hoa mỹ có thể khiến toàn bộ sân cổng đều rực rỡ phát sáng.

“Cửu thúc… sớm vậy.”

“Tiểu Việt.” Long Nhược Đình sâu sắc nhìn chất nhi của mình “Ta là tới nói lời từ biệt.”

“Ngươi phải đi rồi?” Long Việt Băng hơi có chút kinh ngạc “Nhanh như vậy?”

“Nơi đây không thích hợp ở lâu. Bên-kia có chút việc cần ta về xử lý, hơi nữa xem xét quyết định với Tô gia cũng vô cùng cấp bách.”

“Ân…” Long Việt Băng lý giải gật đầu “Cửu thúc lần này đến đi đều vội vàng, chất nhi không có thời gian cùng thúc thúc ôn chuyện, khó tránh khỏi thấy có chút tiếc nuối.”

“Tiểu Việt, ta làm sao lại không thấy có lỗi?” Một bàn tay tuyết trắng nhẹ nhàng xoa mặt Long Việt Băng, Long Nhược Đình dùng thần tình ôn nhu hiếm có nói “Hôm nay từ biệt, sắp tới có lẽ khó gặp lại… Tự bảo trọng.”

“Cửu thúc, ngươi không mang Ảnh Trạch theo sao?” Long Việt Băng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám người.

“Vết thương trên người hắn còn chưa khỏi hẳn, để hắn ở lại đây tĩnh dưỡng mấy tháng, đợi lời đồn đại ở bên-kia lắng xuống, ta tự nhiên sẽ điều hắn quay lại.”

“Chính xác… như vậy là tốt nhất.” Long Việt Băng ngẩng đầu, mỉm cười nói “Vậy cáo biệt cửu thúc.”

“Tạm biệt. Đợi tới khi ngươi rỗi rãi tới kinh thành, thúc chất chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Long Nhược Đình đáp lại bằng một nụ cười nhè nhẹ “Được rồi… Ngươi với chủ tử nhà ngươi, cần phải hảo hảo ở chung a.”

Nói xong, Long Nhược Đình mang người rời đi.

“…”

Không hiểu… vì sao đến tiểu hoàng thúc cũng biết y đối với Triệu Du Vân tâm hoài bất quỹ? (tức là để trong lòng, giữ trong lòng)

Nhất định là cái miệng quạ đen của Ngô Ảnh Trạch kia nói…

Ôi chao… Thôi đành thôi đành. Dù sao đó cũng không coi là bí mật gì cả.

Long Việt Băng xoay người đi vào Triệu gia.
Bình Luận (0)
Comment